Lục Cảnh Nghi chậc lưỡi, đem lời Vương Tiêu nói lọt vào trong đầu, quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà. Chức thị trưởng này, cậu ta lấy được, cũng là điều dĩ nhiên mà thôi. Bởi lẽ những ông bà già cùng cậu ta cạnh tranh đều kém cậu ta một đoạn đường.
Không đủ thông minh như cậu ta, không đủ ranh mãnh, càng không đủ quyết đoán sát phạt như cậu ta, thua là phải rồi.
Đường Tịnh Thi đi theo bà giúp việc đến phòng thay đồ, đến nửa đường, bà ấy quay người lại, trên gương mặt đều là những vết nhăn lớn nhỏ, đường chân chim ngay khóe mắt lúc này đều đã cong lên, cầm lấy ta cô, bà mở miệng, nhưng không thể phát ra được một chữ nào hoàn chỉnh mà chỉ là những tiếng ú ớ.
Trong giây lát, Đường Tịnh Thi như chợt hiểu ra điều gì, cô cúi thấp đầu xuống để bằng với chiều cao của bà ấy, cô hỏi:
"Cô không thể nói được, nhưng có thể nghe được?"
Bà lão gật đầu, phía trên quầng mắt thâm chính là đôi mắt sáng rực như tìm thấy vị cứu tinh. Đường Tịnh Thi cầm lấy
"Kì lạ, cô không biết ngôn ngữ kí hiệu, có thể là mới bị mất giọng gần đây, cháu nói vậy đúng chứ?"
Đáp lại vẫn là một cái gật đầu, bà ấy lúc này đã buông tay cô ra, đưa tay lên trước mắt khua liên tục 5 ngón tay.
"Cô bị 5 ngày trước? Có phải kẻ đột nhập đã ép cô uống hay không?"
Lúc này sắc mặt người giúp việc bất giác thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-tuong-cho-ngay-anh-yeu-em/2905386/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.