Đường Tịnh Thi dù có khúc mắc cũng không muốn hỏi nữa, bởi vậy cả quãng đường đi còn lại, hai người họ không nói với nhau thêm một câu nào. Dù là vậy, nhưng Tịnh Thi vẫn cảm thấy vui vẻ lạ thường. Chết mất, có phải cô bị ngốc rồi không.
Vừa đến nơi, cô đã bị bất ngờ bởi sự giản dị của căn nhà, trước nay những người thị trưởng mà cô quen biết luôn muốn phô trương thân thế của mình, mà nơi bọn họ có thể thể hiện nhiều nhất chính là nhà riêng. Ấy vậy, nhà riêng của người này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Chỉ là một ngôi nhà cấp bốn bình thường, nằm lọt thỏm giữa hai căn hộ hai tầng. Bởi vì đánh lừa thị giác nên từ nhà tầm trung, nó trở thành nhà cấp bốn nhỏ xíu.
Lục Cảnh Nghi là người đi trước gõ cửa. Sau một đợt âm thanh vang lên, cửa cũng được mở ra, xuất hiện sau cánh cửa là một thanh niên trẻ tuổi, cô vừa nhìn mặt đã nhớ được, hắn ta chính là thị trưởng mới nhậm chức cách đây không lâu của thành phố E này, Vương Tiêu. Chỉ nhìn vào khuôn mặt kia, sẽ không ai đoán được hắn ta đã gần đạt 35 tuổi.
Vương Tiêu mặc đơn giản một chiếc áo len mỏng màu xám tro, trên gương mặt sáng ngời sự tự tin, chỉ cần vẻ bề ngoài như vậy thôi đã làm cho người khác có cảm giác đáng tin tưởng rồi. Hắn nở một nụ cười đơn giản, gật đầu chào hỏi sơ qua với Lục Cảnh Nghi, có vẻ hôm qua hai người này đã làm quen được đôi chút nên bây giờ không cần giới thiệu gì nhiều.
Chỉ có mình cô là người lạ nên được Vương Tiêu để mắt hơn một chút, sau khi đem ra một ly nước cam ép lạnh, anh ta ngồi xuống, hướng đến Lục Cảnh Nghi đặt câu hỏi:
"Đổi người ghi chép rồi à? Cậu hôm qua đâu?"
"Người hôm qua nghỉ phép, cô gái này mới nhặt được bên đường." Lục Cảnh Nghi mặt không đổi sắc mà đáp lại, quả nhiên đối với câu trả lời ngang ngược của hắn, không những khiến Vương Tiêu, mà ngay cả Đường Tịnh Thi cũng phải đứng đơ người mất vài giây.
Có lẽ Vương Tiêu sẽ không biết được, nhưng cô có thể cảm nhận được hình ảnh mà hắn đang ví von là nói tới những tên ăn xin ngoài đường... Cô sẽ không sai đâu, nhìn ánh mắt kia xem, đắc ý nhường nào kìa.
Vương Tiêu di dời ánh mắt sang Đường Tịnh Thi, trong đôi mắt kia hàm chứa vài sự hoài nghi, lại nhìn đến Lục Cảnh Nghi, lúc này đã thu hồi lại nụ cười đơn thuần như ban đầu mới gặp, anh nói:
"Nếu quả thật là nhặt được một người tốt như vậy, tôi có lẽ đã không cần nhờ đến các cậu để kiểm tra người của mình rồi. Nói đi, thiếu nữ xinh đẹp này có phải người quân y mới nhậm chức đúng chứ? Tôi cũng không có ý định cướp người trong quân doanh của cậu đi làm gì đâu."
Lục Cảnh Nghi bấy giờ mới chậc lưỡi, ngả lưng ra phía sau chiếc ghế sô pha mềm mại, khóe miệng câu lên nụ cười nhạt, hắn đáp:
"Có muốn cướp cũng không cướp được."
Sau đó hắn quay mặt đi, nhìn về phía cô như ra hiệu, Đường Tịnh Thi ngay lập tức hiểu ý, cô đứng lên cúi đầu xuống một cái, sau đó bắt đầu tự giới thiệu bản thân mình:
"Tôi là Đường Tịnh Thi, mong được ngài chiếu cố nhiều hơn."
Vương Tiêu cũng biết ý, đưa tay ra làm quen với cô: "Không cần câu nệ như vậy, tôi là Vương Tiêu. Nhưng có vẻ phải xin lỗi Đường quân y, cho dù tôi có muốn cũng không đến lượt tôi phải ra tay chiếu cố cô trong hành trình ở thành phố E này rồi."
Đường Tịnh Thi thật sự vẫn chưa hiểu lắm với những gì mà Vương Tiêu mới nói, kèm đó là nụ cười đầy ẩn ý của anh ta. Nhưng mà cô cũng không muốn hỏi nhiều, đôi khi biết ít một chút vẫn là một lợi thế. Nhất là trong trường hợp của cô.
Lục Cảnh Nghi dương mắt nhìn hai người khách sáo chào hỏi nhau, dưới đáy mắt là sự thiếu kiên nhẫn, tất nhiên hắn sẽ không bởi vì chuyện này mà chen chân giữa màn đối thoại giữa hai người, chỉ đành chờ đợi cho bọn họ xong việc mới bắt đầu công việc của mình.
Tiếp theo màn chào hỏi rườm rà đấy, bọn họ bắt đầu bàn vấn đề với nhau vô cùng nghiêm túc, công việc của Đường Tịnh Thi quả thật chỉ là ghi chép lại. Thông qua vài phút ngồi chung, cô có thể nhận ra, hai người này chắc chắn đã quen biết từ trước. Ngẫm một chút, nếu vậy chiếc áo có dính thêm mùi thuốc súng đêm qua cô ngửi thấy chắc chắn không phải là của Vương Tiêu.
Đường Tịnh Thi bất giác đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Lục Cảnh Nghi, vậy thì hắn mang cô đi theo có mục đích gì chứ?
Lục Cảnh Nghi làm sao không nhận ra được ánh mắt oái oăm mà cô dành cho mình, nhưng thay vì hướng đến cô cho một câu trả lời chính xác, hắn lại cố tình đem ly nước của mình đổ đến áo của cô, sau đó lại vờ như vô tội xin lỗi.
Vương Tiêu ở bên cạnh, trong đôi mắt toàn là ý cười, cũng hùa theo Lục thống tướng, hô một bà giúp việc lớn tuổi đến. Chẳng mấy chốc bà ấy đã mang Đường Tịnh Thi đến phòng thay đồ.
Lục Cảnh Nghi nhìn theo bóng lưng đã khuất của cô gái, đôi mắt lam nhạt lúc này mới đổi hướng, chạm tới nụ cười bất cần của Vương Tiêu, hắn cũng không hề tức giận hay chột dạ gì mà đặt câu hỏi:
"Tìm được người chưa?"
Vương Tiêu thở dài, nhún vai một cái, đáp lại:
"Hắn trốn thoát rồi, bà ta đã giúp hắn. Bà ta... hình như có quan hệ với hắn."
"Ừm, hắn đã đánh cắp được những gì rồi?" Lục Cảnh Nghi vừa nói, vừa lấy cốc nước cam còn nguyên vẹn bên cạnh uống tạm, dù sao thì nước của hắn cũng mới bị đổ hết xuống áo của ai kia mất rồi.
"Chiếc USB về cảnh sát mật của thành phố đang ẩn nấp, tuy rằng tôi đã khóa được gần hết thông tin, nhưng số người bị tràn thông tin cá nhân lên đến hàng chục."
"Ha, thị trưởng Vương có vẻ vô cùng thanh thản trước sự cố hại chết người như vậy nhỉ?"
"Cũng không thể làm gì được, càng rối càng khó giải quyết, chúng ta cứ bình tĩnh lần theo đường máu mà hắn đang cố mở thôi." Vương Tiêu lại cười, nhưng ý cười cơ hồ không chạm đến đáy mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]