Trên mặt hai nữ nhân thoáng trắng bệnh, Thu Nhạn đem lọn tóc lòa xòa bên vai vớt ra sau tai, nói: "Thế tử gia làm sao lại ra đây, tiện tì này lười nhác không làm việc, chúng ta mới tới dạy dỗ nàng một chút."
Không ra đây làm sao biết các ngươi tác oai tác quái, Phù Bích ở trong lòng trào phúng nói.
Tống Minh Hi chỉ cười không nói, phe phẩy cây quạt thưởng thức biểu tình Phù Bích, Quách Hựu Chi bên cạch cũng nói: "Minh Hi huynh, gia trạch không trị làm sao trị thiên hạ?"
Tống Minh Hi hất tay nói: "Là ta kêu nàng ra ngoài, mấy người các ngươi đi xuống lãnh phạt đi."
Thu Nhạn cùng vài người nữ nhân xám xịt rời đi, Quách Hựu Chi cũng cáo từ hồi phủ, trong viện chỉ còn hai người Tống Minh Hi và Phù Bích.
"Tiểu người câm, cứ để người ta khi dễ như vậy a." Tống Minh Hi nói.
Phù Bích lắc lắc đầu, nàng cũng không muốn bị khi dễ, nàng hiện giờ là hổ xuống đồng bằng, cũng không có lựa chọn.
"Tiến vào hầu hạ đi."
Phù Bích gật đầu, mảnh sứ vỡ trong phòng đã được quét đi, trên bàn Tống Minh Hi sạch sẽ, chỉ có giấy và bút mực, cái chặn giấy như cũ đè lên một tờ giấy Tuyên Thành.
Hắn tựa hồ tâm tình thật tốt, đem Phù Bích kéo qua, ôm vào trong ngực, nói: "Ngươi biết được tên của ta là ba chữ nào sao?"
Phù Bích đang muốn gật đầu, suy nghĩ lại, người trong phủ đều cung kính kêu hắn Thế tử gia, một cái nô tỳ như nàng tự nhiên không xứng biết được tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-phong-la-cai-nguoi-cam/220226/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.