Tống Minh Hi trầm mặt xuống nói: "Chuyện khi nào?"
"Mới cách mấy ngày." Quách Hựu Chi đáp: "Không biết dùng thủ pháp thông thiên gì che giấu tai mắt người khác rời đi, cả mấy quân cờ của chúng ta trong phủ cũng bị che giấu."
Tống Minh Hi nói: "Hắn là không màng thân nhân trong nhà, hay là cùng nhau chạy trốn?"
"Không biết, bất quá cũng không phải hoàn toàn thập phần thuận lợi, người của chúng ra nói hắn ở ngoại thành trúng một mũi tên, rơi xuống nước, trên mũi tên có độc, dòng nước chảy xiết, cũng không biết có mạng lớn có thể hay sống sót hay không."
Hắn chỉ cần mạng lớn không chết, hay là trốn ra khỏi nhãn pháp* của Thái Tử, một khi cùng Định quân hợp lại, phía Thái Tử liền lại mất đi mấy phần thắng.
"Loảng xoảng" một tiếng, bọn họ nương theo âm thành nhìn, nha hoàn Phù Bích kia tay chân lóng ngóng đem bình hoa trên gía làm vỡ.
Tống Minh Hi nhíu mày: "Làm sao lại ngốc như vậy, đi đường cũng có thể vấp ngã?"
Phù Bích nhanh chóng xin lỗi, chầm chậm thu thập bình sứ bị vỡ, Quách Hựu Chi nghi ngờ mà liếc nhìn nàng một cái, từ trong lòng ngực lấy ra một vật, nói: " Lời tiếp theo muốn nói, vẫn là thỉnh vị cô nương này tránh đi."
Phù Bích nguyên bản muốn thừa dịp thu thập mảnh sứ vỡ, nghe lén một chút kế hoạch của bọn họ, nhưng là cơ hội lần này lại không bắt được, nàng hướng Tống Minh Hi xin lỗi, hắn cũng chỉ vẫy tay: "Đi xuống đi, để cho người khác tới thu thập, đừng lại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-phong-la-cai-nguoi-cam/220225/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.