Phù Bích trong lòng biết dùng á ngữ hắn sẽ không hiểu, vì thế một tay nắm lại, một tay làm tư thế chém xuống, Tống Minh Hi nói: "Chẻ củi?"
Phù Bích gật đầu.
Hắn nhăn lại mi, nói: "Bọn họ làm sao dám bắt ngươi làm loại việc này?" Hắn nghĩ một chút, việc của hạ nhân chính hắn cũng không hiểu, liền nói: "Ngươi biết đọc sách biết chữ, ngày mai tới thư phòng hầu hạ ta."
Phù Bích nghĩ đến sắp được tạm biệt đống củi kia, tảng đá trong lòng như được rời đi, hướng Tống Minh Hi mỉm cười, hai người an tĩnh một lát, Phù Bích cảm thấy không có chuyện gì, liền nhắm hai mắt lại, nhưng mà còn chưa có ngủ sâu, lại bị cái tay không quy củ trên người làm cho ngủ không yên.
Tống Minh Hi lăn lộn nàng một đêm, so với việc được ngủ trên giường bị Tống Minh Hi lăn lộn đến ngủ không đủ giấc, nàng thật ra nguyện ý ngủ ở sàn nhà, giường nha hoàn.
Lại qua một lần, nàng run rẩy chống thân mình muốn đứng dậy, Tống Minh Hi lại chặn ngang đem nàng kéo vào trong lòng ngực, nói: "Đêm nay liền ngủ ở đây."
Nàng bị Tống Minh Hi ôm trong lòng ngực, mắt mở to, hoàn toàn không buồn ngủ, nghe tiếng tim hắn đập suốt một đêm cũng chưa ngủ, chỉ đến lúc trời vừa tờ mờ sáng mới chợp mắt trong chốc lát.
Hôm sau hai người đều ngủ dậy muộn, lúc nàng thức dậy đã có nha hoàn đem quần áo ướt cùng thau tắm dọn sạch sẽ, trong lòng nàng bất an, vốn là muốn dậy sớm, đem những thứ xấu hổ đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-phong-la-cai-nguoi-cam/220224/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.