Phù Bích có một tia hoảng loạn, nhắm mắt cảm nhận ngón tay Tống Minh Hi, thế nào đều là nét thẳng rồi lại uốn thành nét móc, hắn viết theo lối chữ Thảo*, mang theo không ít liền bút, Phù Bích đoán không ra, chỉ có thể lắc lắc đầu.
(*Một kiểu viết chữ Hán có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh)
"Ngươi cầu ta." Ý xấu của hắn như được thực hiện, mắt phượng mang theo bỡn cợt cười, "Cầu ta ta liền nói cho ngươi."
Như thế nào, khi dễ người câm chơi rất vui sao? Đúng vậy, Tống Minh Hi sẽ nhanh chóng nói cho ngươi rằng vô cùng thú vị, hắn rất thích
Sau lưng Phù Bích bị hắn không nặng không nhẹ cào ngứa, nàng vặn vẹo vòng eo, đem nét mực chưa khô trên giấy Tuyên Thành chảy đến chỗ trắng, trong mắt toát ra nhợt nhạt nước mắt.
Tống Minh Hi xem như là nàng đang cầu chính mình, nhưng mà hắn vẫn chưa hài lòng, đem người trên bàn đẩy cao thêm một chút, ở bên tai nàng hạ giọng nói: "Tiểu tao hóa, vặn đến yết hầu gia đều khẩn, trước đem gia hút ra."
Tay hắn kéo váy Phù Bích, đem mảnh vải che kín chỗ tư mật của nàng xốc lên, xé nát, ánh mắt nhìn hoa huy*t ngây thơ thuần khiết tối sầm lại,nhưng lại không gấp gáp trực tiếp đi vào, hắn vốn là người phong nhã, tiền diễn*sẽ làm đủ cả.
(*ý chỉ thứ tự trước sau)
Chặn cái miệng nhỏ của Phù Bích lại, chậm rãi liếm mút, câu lấy lưỡi nàng, nuốt nước thơm của nàng, từng chút từng chút nhấm nháp khoang miệng Phù Bích.
Bên tai vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-phong-la-cai-nguoi-cam/220227/chuong-14.html