Lúc Phù Bích tỉnh lại, nàng đã ở trong phòng hạ nhân, Tiểu Thúy tỷ ở bên cạnh giặt khăn, thấy nàng tỉnh lại, liền nói: "Mới tỉnh, ngươi sinh thật yếu ớt, quan gia tiểu thư cũng không bằng ngươi, bồi Thế tử gia ngủ một giấc cũng có thể sinh bệnh."
Phù Bích ngây ngô mà nhìn nàng.
Tiểu Thúy tỷ kinh ngạc nói: "Liền bản thân sinh bệnh cũng không biết, ngươi thật ngốc a."
"..."
Nàng nhớ trong lúc hôn mê mơ hồ nghe thấy tiếng người, dặn dò mấy cái, đều là việc qua tai liền quên, nàng một cái người bệnh lại không nhớ được.
Nàng cúi đầu nhìn vết thương do roi trên người mình, đêm qua Tống Minh Hi động tác quá lớn, làm miệng vết thương mới vừa khép lại của nàng bị vỡ ra, hiện giờ đã được đắp dược, bị băng kín.
Hạ thân sưng to, ở chỗ này cũng không có phương tiện nhìn xem, có lẽ chưa được xử lý.
Ngón tay nàng ở mặt trên băng nhẹ nhàng vuốt ve, nghe Tiểu Thúy tỷ nói: "Là ta bôi dược cho ngươi, bằng không còn trông cậy vào ai."
Phù Bích đưa tay làm thành lời cảm tạ,Tiểu Thúy vô tâm vô phế cười.
Cùng lúc vang lên thanh âm của một người khác, giai nhân chưa tới tiếng đã tới trước, "Chỉ là một cái thông phòng mới vừa vào phủ mà dám để chính tay Thế tử gia dùng bút kê dược sao?"
Phù Bích ghé mắt nhìn, vừa vào cửa là một nữ tử diện mạo có chút tư sắc, thoạt nhìn tuổi cùng Tiểu Thúy không sai biệt lắm.
Tiểu Thúy hướng nàng kêu một tiếng "Thu Nhạn tỷ", địa vị nữ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-phong-la-cai-nguoi-cam/220221/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.