Trên bàn hai bên giá cắm nến cùng đốt, nghe nói đêm tân hôn trong hỉ phòng hai bên trái phải đều đốt nến đỏ, đốt đến bình minh ngụ ý là muốn phu thê bên nhau đến bạc đầu giai lão.
Nàng làm một cái thông phòng, đương nhiên không có vọng tưởng cùng Thế tử gia đầu bạc, chỉ là nhìn hai cây nến một ngắn, một dài trên bàn, trong lòng không khỏi cảm thấy không thích hợp.
Phù Bích lấy cây nến ngắn sắp cháy đến sát giá cắm nến, để cây dài hơn lưu lại trong phòng Tống Minh Hi, thổi nến, nàng liền không chút lưu luyến mà rời đi.
Đường đi trước viện của Tống Minh Hi rải đầy một tầng đá cuội, Phù Bích đi giày mới bị trẹo chân, chân vừa đau lại bủn rủn vô lực, thực cẩn thận bước hai bước, không ngờ đoạn đường phía trước thay đổi, liền té ngã ở trên đường.
Nàng đau đến đứng lên không nổi, yên lặng nhìn đầu gối mình, không biết có rách da hay không, ánh sáng chợt tối sầm lại, giá cắm nến bị rơi trên cỏ, Phù Bích cầm giá cắm nến lên, lửa tắt hơn phân nửa, đêm khuya trời hanh, còn may không cháy mặt cỏ, bằng không nàng sợ là đang sống sờ sờ lại bị người Tống gia đánh chết.
Ngọn nến chỉ còn chút lửa yếu ớt, Phù Bích lấy tay bao quanh ngọn lửa nho nhỏ kia không cho nó bị gió thổi tắt, nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn mới buông ra tay, đứng dậy chậm rãi quay lại phòng hạ nhân.
Nàng đi một hồi lâu trong Tống phủ, không biết có phải là do chân đau nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-phong-la-cai-nguoi-cam/220220/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.