Chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, đều là của em tất!
Hai mắt Cửu Châu trợn ngược, bàn tay đang nắm lấy quần lót của anh ra sức siết chặt. Hai hàng lông mi cong vút như cánh bướm không ngừng chớp chớp vô cùng đáng yêu. Cô... hoàn toàn câm nín.
- Anh giả vờ quên em trong suốt nửa tiếng đồng hồ?
Lục Nghị Phàm đã cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Lần đầu tiên trong suốt chuỗi tháng ngày được gặp và tiếp xúc với anh như thế này, Cửu Châu mới thấy được nụ cười sảng khoái trên môi anh đến vậy.
- Lại đây, vợ yêu!
Lục Nghị Phàm dịu dàng gọi Cửu Châu, bàn tay vươn về phía cô, không quên vuốt vuốt mớ tóc dài đen bóng lúc này đã rối bù vì khóc lóc. Cửu Châu lại một lần nữa rúc vào ngực anh, dùng tay đập thật mạnh vào hai má Lục Nghị Phàm, sụt sịt mắng mỏ:
- Em ghét anh. Đồ đàn ông thối. Bị thương nghiêm trọng như thế mà vẫn còn hả hê trêu chọc em ư?
- Không phải!
Lục Nghị Phàm cắt ngang lời cô, ánh mắt sắc bén bỗng trở nên vô cùng thâm tình.
- Anh chỉ muốn đánh cược một lần và duy nhất trong đời, thứ tình cảm vốn được loài người theo đuổi kia được gọi là gì? Em có biết, khi ông nội còn sống, vì sao ông lại không bao giờ hứa hôn cho anh hay không?
Nghe anh hỏi, Cửu Châu chỉ biết lắc lắc đầu, không đáp. Cô chưa từng nghe anh kể qua về ông nội của mình bao giờ cả. Duy chỉ có một lần Cửu Châu đã nghe Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747721/chuong-116.html