Cái tát khủng khiếp của Cửu Châu khiến gương mặt Hương Diên lập tức sa sầm xuống.
- Cô dám tát tôi?
Hương Diên gầm gừ trong cuống họng, hai mắt rực lửa đến mức bùng cháy, giống như muốn nghiền nát Cửu Châu ra ngay lập tức.
Cửu Châu rút từ trong vali ra sấp tiền lớn mà Triệu quản gia đã đưa cho cô lúc trước, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, ung dung nói rành rọt từng chữ:
- Số tiền này đủ cho cô sống sung sướng đến hết đời, coi như là tiền cảm ơn vì đã cứu giúp chồng tôi một mạng. Muốn cướp người đàn ông của tôi ư? Đừng hòng!!!
Cửu Châu như cười như không, ngón tay trỏ còn gõ gõ trên đống tiền, tạo thành một thứ âm thanh vô cùng nặng nề.
Suy đi tính lại, ngàn năm lập mưu trù kế, ai ngờ có ngày Lục Nghị Phàm phải mang ơn ả đàn bà Hương Diên. Một tiếng gọi lớn từ ngoài cửa vang lên, nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ phức tạp của Cửu Châu:
- Cô Hương Diên, có thể ra đây gặp tôi một chút được không?
Trác Miêu Điểu do dự một hồi mới dám cất giọng gọi. Hương Diên dần buông lỏng cơ thể, sau đó hậm hực bước ra bên ngoài.
Ngay khi cô ta rời đi, Cửu Châu đã tiến đến cửa phòng, đem chốt lại cho thật chắc. Ngồi yên lặng bên cạnh Lục Nghị Phàm, cô không ngừng suy nghĩ đến viễn cảnh anh tỉnh lại nhưng trong trí nhớ đã hoàn toàn biến mất bóng hình của cô. Nếu quả thực là như vậy, Cửu Châu vẫn sẽ đào lại bằng được trí nhớ của anh, ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747720/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.