Trước sự xuất hiện bất ngờ của Cửu Châu, Hương Diên không tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên. Cô ta đã liệu định trước toàn bộ sự việc. Do vậy, Hương Diên chỉ lướt nhẹ qua người Cửu Châu, trên tay còn cầm theo một hộp thuốc sát trùng, bình thản ngồi xuống trước mặt Lục Nghị Phàm.
- Để đấy cho tôi!
Cửu Châu bước tới, giơ tay toan cầm lại hộp thuốc của Hương Diên. Tuy nhiên, cô bị Hương Diên coi thường hất tay ra, sau đó bĩu môi nói nhỏ:
- Ba ngày vừa qua, Nghị Phàm là do chính tay tôi chăm sóc, cũng chính tay tôi cứu anh ấy một mạng. Vì vậy Cửu Châu, cô không có tư cách chạm vào anh ấy.
Nghe những lời Hương Diên nói, Cửu Châu hoàn toàn chết đứng. Bốn mắt chạm nhau, ngùn ngụt lửa hận. Kẻ nào người nấy đều coi đối phương là cái gai trong mắt, ghét bỏ vô cùng.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, khóe miệng Cửu Châu cong nhẹ, ánh mắt quật cường nhìn về phía Hương Diên mà nói:
- Không có tư cách ư? Tư cách của tôi chính là vợ hợp pháp trên giấy tờ của anh ấy. Kể cả cô đã cứu mạng Nghị Phàm, thay mặt anh ấy, tôi sẽ đích thân hậu tạ cô xứng đáng.
Dứt lời, Cửu Châu bình thản giật lấy hộp thuốc cứu thương trên tay Hương Diên, không quên đẩy cô ta cách xa chồng mình một chút.
Nhìn động tác lau rửa vết thương thuần thục của Cửu Châu, lông mày Hương Diên chợt chau lại. Cô ta ngồi xuống ghế bên cạnh, đắc ý mà kể lể:
- Cô có biết vì sao Nghị Phàm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747719/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.