Ực...
Lục Nghị Phàm thèm thuồng nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm tưởng như toàn bộ cơ mạch lúc này đều như muốn vỡ tung vì hưng phấn.
Nhưng mà...
Anh lại đưa mắt nhìn xuống bàn chân đang bó bột kia, chỉ hận không thể vặn thẳng luôn xương cốt cho xong một lần. Hiếm khi vợ anh lại chủ động đến như thế? Mà có khi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cũng chưa biết chừng.
Nhận ra ý muốn do dự của chồng, Cửu Châu càng được nước lấn tới. Hôm nay, ngay tại đây, cô muốn trở thành gái hư, rũ bỏ toàn bộ cái mác ngoan hiền thường ngày nữa.
Cửu Châu nhặt chiếc khăn voan mỏng được để trên giường, đoạn đem buộc hờ lên mắt Lục Nghị Phàm. Trò chơi kích thích này, Cửu Châu là thật lòng muốn thử.
- Vợ à... Em học đâu cái thói hư thân như thế này vậy?
Trong giọng nói của Lục Nghị Phàm đã trở nên run rẩy. Anh nhớ anh đâu có dạy hư cô đâu mà. Thế nhưng, chỉ sau ba ngày không gặp, Cửu Châu dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Chính điều này khiến Lục Nghị Phàm có chút không quen, đành phải cắn răng hỏi lại lần nữa cho chắc.
Cửu Châu vẫn không chịu buông tha, ngón tay thon dài lướt nhẹ lên vành tai đỏ ửng của anh, thì thầm đầy ma mị:
- Anh không biết sao? Chính anh đã dạy hư cho em đó! Nghị Phàm, em muốn sinh con!
- Hả???
Lục Nghị Phàm giật mình, toan với tay kéo phăng chiếc khăn voan che mặt xuống, thế nhưng liền bị Cửu Châu giữ chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747722/chuong-117.html