“Cười? Anh còn cười được sao?” Chú Hữu nhìn gã Phang rồi gằn giọng nói.
Giờ đây chú Hữu cũng đang tức giận lắm, tức chết đi được! Vì gã vừa làm An bị thương, một cô nhóc mà chú Hữu từ lâu đã xem cô là con gái của mình mà nâng niu, chăm sóc. Chú Hữu kéo gã dậy rồi đấm một cú vào mặt gã trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Chú Hữu nói:
“Đi chuẩn bị xe! Chúng ta sẽ đưa hắn về chỗ của chúng ta rồi sẽ tiến hành lấy lời khai!”
Chú Hữu bước lên phía trước, đoạn lúc đi ngang Khánh và Tùng đang đứng đó nhìn thì hỏi: “Mấy đứa không đi theo xe của An à?”
Khánh lắc đầu còn Tùng thì chẳng nói gì, nhưng trên gương mặt Tùng lại có nét gì đó sợ hãi. Tùng nhìn sang hai người đang còng tay gã Phang lại rồi kéo gã đi thì lắp bắp:
“Bố… sao… sao họ lại ở đây? Sao lại…”
Chú Hữu ngạc nhiên, xong sau đó chú hỏi: “Con đang nói ai?”
“Bọn… bọn đòi nợ! Sao họ lại ở đây?” Tùng nói lớn.
Chú Hữu nghe con trai nói vậy thì nghệch mặt ra vì chẳng hiểu, sau đó như nhớ ra gì đó nên chú Hữu đột nhiên ngoảnh mặt sang chỗ khác ra vẻ lảng tránh. Hai người kia thì nhìn Tùng rồi cũng bật cười.
Tùng thấy họ cười mình thì cau mày nói lớn: “Các người cười cái gì? Cái loại như mấy người mà cũng làm… cái nghề này hả?”
“Con trai nói vậy là mất quan điểm nha! Chú bế nhóc mày từ hồi nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/3329985/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.