Tôi lại ôm chầm lấy họ, sau đó thút thít: “Nếu có kiếp sau con muốn bố mẹ một lần nữa sẽ lại là bố mẹ của con nha... và phải sống thật lâu bên con và bà đó...”
Bố mẹ tôi ngơ ra rồi bật cười, khóe mắt của họ cũng đang ầng ậng nước mắt. Rồi một lúc lâu sau họ mới trả lời: “Ừ... thôi con ở lại... bố mẹ đi nhé... yêu con.”
Nói rồi họ dần tan biến trong vòng tay của tôi. Lần này tôi không khóc nữa mà mỉm cười, đưa tay vẫy chào tạm biệt bố mẹ lần cuối.
oOo
Tôi mở mắt, đập vào mắt tôi đầu tiên chính là trần nhà có màu trắng lạ lẫm và một âm thanh tít tít nghe rất quen đang vang lên bên cạnh. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh thì chợt nghe thấy một tiếng vật bị đánh rơi và khi nhìn sang hướng đó thì thấy Khánh và Tùng đang đứng tần ngần ở đó, dưới đất rơi vãi kẹo.
Tôi nhìn họ và họ nhìn tôi, đối mắt với nhau được một lúc thì đột nhiên Khánh và Tùng bừng tỉnh rồi nhìn nhau. Khánh khi này ấp úng nói to:
“Gọi... gọi gọi gọi bác sĩ đi!”
Tùng ngay lập tức gật đầu rồi chạy ngay cửa mà gào lên: “Bác sĩ! Bác Quốc! Bạn của con tỉnh rồi!”
Hình như có thứ gì đó đang chụp lên mặt của tôi, khi tôi định gỡ ra thì khi giơ tay lên tôi thấy tay của mình đang cầm một cây trâm. Khánh nhẹ gỡ cái thứ đó ra cho tôi rồi nhìn cây trâm trên tay của tôi nói:
“Lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/3326425/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.