“Thằng chó! Sao mày giết cô ấy? Sao mày giết Nguyệt!?”
Giọng anh Đức gào lên một tiếng và sau đó tiếng đấm đá túi bụi. Tôi nhìn sang thì thấy anh Đức mặt đỏ gay giận dữ. Tôi tiếp tục nhìn sang gã Phang thì ngạc nhiên đến cực độ khi thấy gã Phang bị anh Đức đánh túi bụi khiến máu mũi chảy ròng ròng và mặt thì sưng húp. Nhìn gương mặt thách thức của gã Phang, anh Đức căm phẫn lặp lại câu hỏi:
“Tại sao mày giết cô ấy!? Sao mày giết Nguyệt hả thằng khốn!”
Tôi nhìn anh Đức, sau đó lại nhìn đến Khánh và Tùng rồi hỏi: “Sao... sao tụi mày biết tao ở đây?”
Nghe tôi hỏi, Tùng đột nhiên tỏ vẻ bối rồi rồi sau đó cậu ta chỉ vào túi áo khoác của tôi mà không nói gì. Tôi thọc tay vào túi áo thì tay chạm vào một thứ gì đó nhỏ xíu. Tôi lấy nó ra thì thấy cái thứ nhỏ xíu đó có màu đen tuyền và trông rất quen. Tôi nhớ rồi! Đây chính là con chip định vị.
“Nhờ nó mà tìm ra mày...” Khánh nói, trong giọng nói có vẻ gì đó bối rối lạ thường.
Nhưng khi tôi định hỏi thêm thì Khánh và Tùng đã vội kéo tôi đến kéo anh Đức ra, không cho anh ấy đánh nữa để tránh anh ta đánh chết người. Khi này, tôi bỗng nghe tiếng sủa quen thuộc nên nhìn ra sau thì thấy con Bob đang vẫy đuôi chạy lại chỗ tôi. Tôi ngạc nhiên rồi lại nghe thêm tiếng bước chân gấp rút bước vào và sau đó giọng nói:
“Tất cả giơ hay tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/3325300/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.