“An... con gái của mẹ... mau tỉnh dậy đi con...”
Trước mặt tôi giờ đây là một mảng đen như mực nhưng tai tôi vẫn có thể thấy được giọng nói mà đã biết bao lâu nay tôi ước được nghe lại – giọng nói của mẹ. Trong bóng tối, tôi quờ quạng lung tung rồi gào lên:
“Mẹ! Mẹ ở đâu... con nhớ mẹ lắm...”
“An tỉnh dậy đi con... cố gắng lên con...”
Lần này lại là giọng nói của bố. Điều này hoàn toàn làm tôi cảm thấy khó chịu, bức bối và trống rỗng. Khi tôi đang co ro ngồi giữa một khoảng đen tù mù vô định thì có một bàn tay trắng ởn cùng với móng tay sắc nhọn và dài giơ đến trước mặt tôi rồi chuyển hướng xuống ngực trái của tôi. Tôi giật mình và sau đó bàn tay đó thọc thẳng vào ngực.
“Á!?”
Tôi hét lên một tiếng, đầu đập cốp vào phía sau khiến mắt tôi tối sầm trong khoảng hai giây. Khi đã cơn đau dịu lại chút thì tôi vội nhìn xuống ngực mình rồi thở phào khi nó chẳng bị làm sao, quần áo vẫn bình thường chỉ là hơi bẩn một chút. Tôi thở phào một cái rồi định giơ tay lên chỉnh lại mái tóc đang lòa xòa trước mặt thì lại một nữa nhận ra cả tay và chân tôi đều đã bị trói.
Tôi tặc lưỡi rồi cắn môi. Đương lúc vẫn đang suy nghĩ thì tôi chợt nghe một tiếng gào thất thanh của một đứa bé và sau đó là từng dao bổ xuống bàn như đang chặt một khúc xương. Một suy nghĩ rùng rợn chạy qua đầu khiến tôi tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/3323883/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.