Tôi đứng sững lại, tim đập liên hồi vì sợ hãi và lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi dù bây giờ đang rất rất lạnh. Tôi bước lên một bước, tiếng sột soạt của tôi và... thêm một tiếng sột soạt nữa vang lên.
Tôi sợ điếng cả người vì nghĩ nhỡ đâu đây là ‘Nó’ thì chắc đời tôi đến đây là hết. Nghĩ vậy nên tôi định cong chân lên mà chạy thì một bàn tay vươn đến chụp vào vai khiến tôi giật nảy người, định gào lên một tiếng thì một bàn tay lạnh cóng đã vội vàng bịt miệng tôi lại.
“Đừng hét, muốn mọi người biết chúng ta phá luật thôn sao?”
Nghe cái giọng thì thầm này thì tôi nhận ra ngay đó là ai. Người đang bịt miệng tôi là Đức – con trai lớn của chú Phang. Tôi vội vàng gật đầu rồi cựa quậy một chút thì Đức buông tôi ra. Khi Đức vừa buông thì tôi hớp lấy từng hớp không khí, Đức khi thấy tôi biểu hiện như vậy thì lúng túng:
“Ơ… xin lỗi! Mình bịt hơi chặt, mình xin lỗi…”
Tôi xua xua tay, sau đó tôi nhìn Đức, hỏi: “Sao cậu… sao cậu lại ra ngoài vào giờ này?”
Nghe tôi hỏi, Đức ấp úng: “Mình… chuyện này… còn cậu thì sao?”
Tôi nhìn Đức khó hiểu, rõ ràng là tôi hỏi Đức trước, vậy mà Đức còn hỏi ngược lại tôi là sao? Nhìn gương mặt lúng túng vì bị nhìn chằm chằm thì đột nhiên Đức trở nên hốt hoảng rồi kéo tôi vào góc khuất gần đó. Khi tôi giật mình đinh hỏi thì Đức giải thích:
“Vừa nãy có nhà vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/2742912/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.