Cả ngày hôm sau mọi người dường như bắt đầu kiêng dè tôi hơn. Khi gặp tôi thì họ sẽ lánh đi, khi tôi đến bắt chuyện thì họ sẽ vờ như không nghe thấy.
Tõm!
Một viên sỏi nhỏ được tôi moi lên dưới lớp tuyết rồi ném xuống suối, tôi gào lên: “Tức thiệt á chứ! Tao có làm gì đâu mà người ta né tao như né tà vậy!?”
Khánh ngồi xổm bên cạnh tôi, chán nản trả lời: “Ờ thì người ta né mày là vì tờ giấy đó chứ gì. Họ sợ họ làm gì khiến mày không vui thì người chết là họ đó.”
Tôi hừ một cái khi nghe lời giải thích có phần đúng đó của Khánh, nhưng mà… aaa! Phiền muốn chết. Nhìn sang đám người đang ngồi canh gác ngoài bìa rừng, tôi thấy họ đang nhìn bọn tôi, thấy tôi nhìn vội vã quay ngoắt đi. Tôi thấy vậy thì bĩu môi, trong lòng cảm thấy hơi tủi thân.
“Haha… thôi, không có buồn, vẫn còn bọn tao mà?” Tùng nhẹ giọng an ủi, tay xoa đầu tôi.
Tôi nhìn Khánh và Tùng, thấy họ đều đang cười thì ngay lập tức ôm lấy họ, gào lên: “Ôi trời ơi, hai người bạn tốt nhất của tôi!!!”
oOo
Hiện tại đang là trưa, tôi đang ngồi ở nhà ông Bách.
Hôm nay trời trong vắt rất đẹp. Nhưng bỗng nhiên một cơn gió từ đâu ùa đến, kéo theo mây đen làm cho bầu trời ngay lập tức tối sầm lại.
“Tự dưng… tự dưng trời xám xịt vậy nhỉ?” Tôi lúng túng nói.
Khi này, trong lòng của tôi bắt đầu dâng lên một cảm giác rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/2742914/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.