Sau
“Chúc mừng ngươi.” Kỷ Đào nói vởi vẻ chân thành.
Có lẽ là do rất phấn khích nên làn da trắng nõn của Lâm Thiên Dược đỏ lên: “Ta chỉ là muốn ngươi biết rằng ta vẫn đang cố gắng và sau này cũng sẽ tiếp tục nỗ lực. Ta nhất định sẽ thành công.”
Kỷ Đào nhìn thiếu niên ở trước mặt, dáng người không cao, thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Khuôn mặt tái nhợt của hắn hơi ửng hồng, dáng vẻ rất hưng phấn, đôi mắt sáng ngời và tràn đầy hy vọng.
Mấy ngày sau, Lâm Thiên Dược xách túi lớn túi nhỏ và được Điền thị đưa đi. Cuộc sống của Kỷ Đào vẫn yên bình như trước. Buổi sáng cô đến nhà Phó đại phu để học cách phân biệt dược liệu. Buổi chiều cô về nhà học lễ nghi với ma ma. Mỗi tháng lên núi khoảng ba lần, và cơ bản là đi đến bên sườn núi chứ không vào sâu trong núi, cho nên cô vẫn còn bình an vô sự.
Ngày tháng chậm rãi trôi đi, chớp mắt đã trôi qua bốn năm.
Thôn Đào Nguyên yên tĩnh và thanh bình. Sáng sớm đột nhiên có tiếng bước chân vội vã từ trong thôn chạy đến một căn nhà lát gạch xanh ở đầu phía tây của thôn. Ngay sau đó có tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
“Kỷ cô nương, Kỷ cô nương, cô nương có ở nhà không?” m thanh thô lỗ và điên cuồng mang theo mấy phần lo lắng của nam tử vang lên. Nếu như không phải không mở được cửa sân thì có lẽ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-hoa-kho-ga/224162/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.