Dương Đại Viễn liên tục nói vâng và không ngừng cảm ơn Phó đại phu. Sau khi nhìn về phía Kỷ Đào, hắn ta có chút lúng túng nói: “Phó đại phu, tiền thuốc thì…”
“Đợi hắn hồi phục rồi nói sau.” Phó đại phu thở dài, đứng dậy và đi ra ngoài.
Khuôn mặt Dương Đại Viễn lộ vẻ vui mừng, tự mình tiễn hai người tới cửa sân rồi nói: “Đại phu yên tâm, khi nào đại ca của ta khoẻ hơn thì hắn nhất định sẽ đưa phí xem bệnh đến cho ngài.”
Phó đại phu cũng không quay đầu lại mà chỉ phất tay áo.
Kỷ Đào vội vàng đuổi theo.
“Hai ngày nay con có khỏe không?” Phó đại phu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt ở phía sau thì quay lại hỏi.
“Con đã đỡ hơn rồi ạ, không cảm thấy khó chịu ở chỗ nào, cảm ơn sư phụ đã quan tâm.” Kỷ Đào cười nói.
Phó đại phu gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, một lúc lâu sau lại hỏi: “Phụ thân của con … có để cho con vào núi nữa không?”
Kỷ Đào sững sờ, mặc dù hai ngày nay Kỷ Duy không nói gì nhưng ông ấy chắc chắn không vui vẻ.
“Ông ấy không nói không cho ạ…” Kỷ Đào suy nghĩ một lúc rồi nói.
Phó đại phu không nói gì, đi vài bước mới nói: “Con vừa mới khoẻ lại, trở về nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Phó đại phu, Kỷ Đào hơi ngạc nhiên, cô tiến lên hai bước: “Sư phụ, người đang giận con sao?”
“Không có.” Phó đại phu thản nhiên nói.
Quay đầu lại nhìn Kỷ Đào, trên mặt ông ấy lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-hoa-kho-ga/224161/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.