Ngay khi Kỷ Đào bước vào sân, Triệu Ngô thị đã lớn tiếng nói: “Trở về, trở về rồi. Trưởng thôn, Đào nhi đã trở về rồi.” Mọi người ở trong sân đồng thời quay đầu lại, Phó đại phu tiến tới vài bước, vươn tay bắt mạch cho Kỷ Đào, một lúc lâu sau mới nói: “Không có vấn đề gì, con bé uống thuốc rồi. Hiện tại đã được giải độc, hai ngày nữa là sẽ ổn thôi.” Chân mày đang cau lại của Kỷ Duy hơi buông lỏng, ông ấy quay về phía mọi người và chắp tay nói: “Cảm ơn tất cả mọi người, ngày sau ta sẽ tới nhà từng người để cảm ơn.” Kỷ Đào suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi Kỷ Duy ở bên cạnh: “Phùng cô nương và Đại Thành ca đã trở về chưa ạ?” “Không sao đâu, đại ca của ta thường xuyên qua đêm ở trong núi, nếu không trở về thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm.” Khi Kỷ Duy hỏi, lão nhị của Dương gia là Dương Đại Viễn không thèm để ý mà nói. Chờ đến lúc mọi người tản đi, Kỷ Đào mới biết rằng Phó đại phu đã đi ra khỏi cánh rừng một cách suôn sẻ, cũng không biết tại sao tổ ong vò vẽ ở phía sau không đuổi theo ông ấy. Ông ấy quay lại tìm kiếm Kỷ Đào nhưng không tìm thấy và cũng không thấy hai người Dương Đại Thành, cho nên ông ấy không còn cách nào khác là đành phải quay lại thôn và định để Kỷ Duy tập hợp người rồi lên núi tìm kiếm. “Cũng may Đào nhi không có xảy ra chuyện gì.” Phó đại phu thở dài, nhìn về phía Kỷ Duy: “Nếu Đào nhi thật sự xảy ra chuyện thì ta phải xin lỗi lão ca rồi.” “Phó đại phu đừng nói như vậy. Việc Đào nhi học y là do bản thân nàng lựa chọn và ta đã đồng ý rồi. Nếu thực sự xảy ra chuyện thì đó cũng là vận mệnh của con bé.” Liễu thị vội vàng nói. “Không thể trách sư phụ về chuyện ngày hôm nay được.” Kỷ Đào cũng vội vàng nói. Vậy thì phải trách ai đây? Có lẽ phải trách hai người đã bày tỏ tình cảm của mình nhưng không phân biệt được tình huống cùng với địa điểm và còn không nhịn được mà kích động đến mức chạy loạn. Khi đang nghĩ như vậy, một tiếng gõ cửa có vẻ vội vã vang lên. Liễu thị đứng dậy, nhìn mọi người một chút rồi đi ra mở cửa.
Ngay sau đó, Liễu thị dẫn theo Dương Đại Viễn bước vào. Khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ lo lắng, khi nhìn thấy Phó đại phu thì hai mắt sáng lên. Hắn ta vừa đi vừa nói: “Đại phu, ngài mau đi nhìn một chút, đại ca của ta và Phùng cô nương đều bị đốt cho sưng lên rồi.” Kỷ Đào cũng đứng lên, chủ yếu bởi vì bây giờ cô là đồ đệ của Phó đại phu cho nên nhìn nhiều sẽ rất có lợi. Liễu thị ngăn cản cô, nói: “Hôm nay con đừng đi, không tiện đâu. Hơn nữa con còn đang bị bệnh đấy.” Kỷ Đào dừng lại. Cũng đúng. Trải qua sự việc này, Kỷ Duy dường như không vui vẻ lắm, nhưng ông ấy cũng không nói với Kỷ Đào rằng sẽ không cho cô học tiếp nữa. Kỷ Đào cũng vui vẻ mà giả ngu, cô giả vờ như không biết. Sau hai ngày, cơ thể của Kỷ Đào đã hồi phục. Phó đại phu đi đến Dương gia và còn cố ý qua đây để dẫn theo Kỷ Đào đi cùng. Nói sân nhà của Dương gia đơn giản, thật ra chính là có ít đồ đạc. Dương Đại Viễn dẫn bọn họ vào phòng nhỏ và liếc mắt liền thấy một người đang nằm trên giường. Phó đại phu cố ý đi chậm lại, Kỷ Đào hiểu ý, cô đến gần và nhìn thì thấy người có một mái tóc đen đang nằm trên giường quả nhiên là Phùng Uyển Phù. “Sáng sớm hôm nay Phùng cô nương đã tỉnh dậy một lúc, sau đó lại lập tức ngủ tiếp.” Dương Đại Viễn vội vàng nói. Kỷ Đào hơi kinh ngạc: “Hai ngày nay nàng ta cũng không tỉnh lại sao?” Khi bước tới nhìn, Kỷ Đào thật sự không thể tin vào hai mắt của mình. Chỉ thấy người ở trên giường chỉ lộ ra diện mạo, cả mặt bị sưng đỏ, khuôn mặt của nàng ta như là một cái đĩa lớn, ngoại trừ nhìn mặt mũi có thể nhận ra là Phùng Uyển Phù thì đã không còn vẻ xinh đẹp vốn có nữa. “Đúng vậy, hôm nay tỉnh dậy một lát rồi lại lập tức đi ngủ.” Dương Đại Viễn khá lo lắng mà nói. Phó đại phu tiến lên bắt mạch, một lúc lâu sau mới nói: “Độc tố đã được đào thải ra hết, bây giờ chỉ cần dưỡng thương là được rồi. Ta sẽ kê thêm một số dược liệu, uống xong thì vết sưng tấy sẽ biến mất nhanh hơn một chút.”
Dương Đại Viễn mừng rỡ: “Vậy đại ca của ta thì sao?” Phó đại phu nhàn nhạt nói: “Phải nhìn mới biết được.” Lúc Kỷ Đào nhìn thấy bộ dạng của Dương Đại Thành, cô thực sự vui mừng vì lúc đó bản thân và Phó đại phu đã chạy nhanh và bị đốt một cái không có vấn đề gì. Còn Dương Đại Thành thì cả người đã sưng lên thành như thế này, hắn ta có thể giữ được mạng sống đã là may mắn rồi. Kỷ Đào nhìn Phó đại phu điều chế dược liệu, rồi nhìn cơ thể sưng tấy nằm trên giường của Dương Đại Thành, trong lòng cô suy nghĩ. Dựa vào bản lĩnh của Dương Đại Thành thì hắn ta không thể bị thương nặng như vậy, có lẽ là do bảo vệ Phùng Uyển Phù cho nên mới thành ra như thế. Nàng ta là một tiểu thư khuê các, nhất định không chạy nổi, cho nên cũng chỉ có thể đứng một chỗ và bị đốt. Dương Đại Thành vừa mới thổ lộ tình cảm nên đương nhiên sẽ bảo vệ nàng ta rồi. Trên thực tế cũng gần giống như Kỷ Đào suy nghĩ. Tổ ong vò vẽ rơi xuống trước mặt Phùng Uyển Phù, nàng ta nhất thời sững sờ, trên người liền cảm thấy có vài chỗ đau nhức, đặc biệt là mặt, sau đó nàng ta được Dương Đại Thành ôm lấy và lăn một vòng trên mặt đất…. Nếu không phải như vậy thì có lẽ hai người sẽ bị thương nặng hơn. Ong vò vẽ vốn đã rất độc, nếu bị đốt mấy lần thì nói không chừng sẽ bị mất mạng, Dựa vào kinh nghiệm ở trong rừng nhiều năm của Dương Đại Thành, hai người họ thật vất vả mới đi ra được bên ngoài. “Phù nhi … Phù nhi…” Dương Đại Thành ở trên giường đột nhiên nhẹ giọng kêu lên. Dương Đại Viễn vội vàng bước tới và nói: “Đại ca, Phùng cô nương không sao cả, ca cũng không có chuyện gì. Hai người đều đã trở về.” Dương Đại Thành dần dần yên tĩnh lại. Thấy vậy, Kỷ Đào chỉ có thể thở dài. Quả nhiên là nam nữ chính, tình cảm đến mức không để ý đến sống chết của bản thân. “Độc tố chưa được đào thải hết, nhưng cơ thể của hắn ta rất khỏe mạnh, qua hai ngày là sẽ hồi phục thôi.” Phó đại phu phân chia dược liệu, đưa cho Dương Đại Viễn và dặn dò: “Sắc thuốc rồi cho uống ba lần một ngày và cho hắn ta uống nhiều nước vào, như vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]