Cô ta vốn tưởng Cư Sơn Tinh đích thân ra mặt là đế lấy lại công bằng cho mình, nhất định ả đê tiện Tống Nhã Đình sẽ phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, ai ngờ chính cô ta lại là người bị dạy dỗ.
“Chị đắc ý cái gì?”, Thời Vân Chi cả giận nói: “Giờ chị dựa vào Thời Minh Quang, nhưng cái tên điên Thời Minh Quang đó có thể sống được bao lâu hả? Chị cứ hống hách đi, đợi Thời Minh Quang chết rồi, để xem tôi có gϊếŧ chị không?”
Tống Nhã Đình bóp mạnh cằm Thời Vân Chi khiến cô ta thét lên một tiếng, từ sâu trong lòng cô ta, nổi sợ đã lan tràn đến cưc han.
Hệt như ngày đó đối mặt với Thời Minh Quang vậy, đó chính là nỗi sợ xuất phát từ bản năng khi đối mặt với sống chết.
Tống Nhã Đình nhìn chằm chằm vào Thời Vân Chi, thì thầm: “Thời Vân Chi, chị không biết Thời Minh Quang có thể sống bao lâu, nhưng anh ấy nhất định sẽ sống lâu hơn em, có hiểu không?”
Thời Vân Chi liều mạng gật đầu.
Thật đáng sợ! Sao Tống Nhã Đình lại đáng sợ như vậy? Rõ ràng cô ta chỉ là thứ vô dụng thôi mà!
Tống Nhã Đình buông tay, rồi lấy từ trong túi ra một cái khăn lau tay, sẳc mặt cô lạnh lùng, giọng càng thêm rét lạnh: “Cút!”
Thời Vân Chi hoảng hốt bỏ chạy.
Sau khi lau sạch tay, Tống Nhã Đình lại lần nữa nớ nụ cười, rồi mới từ từ quay về sân của Thời Minh Quang.
Vừa vào cửa đã thấy Thời Minh Quang và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-tong-xin-cho-toi-mot-dua-con/3465088/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.