Ngày tháng dần trôi, thời gian trôi đi với ta không còn ý nghĩa gì nữa.
Người hầu hạ bên người thay hết người này đến người khác, ta không thèm để tâm.
Xuân hoa, thu trăng, đông tuyết, hạ mưa, lòng ta không gợn sóng.
Sáng tối trong trời đất ở trong mắt ta cũng chỉ là ngày rạng đêm trăng, bốn mùa thay đổi.
Mục đích tồn tại duy nhất của ta là để bảo vệ thây cốt của Hạ Tây Châu.
Ta đã hại chết chàng, không thể hại chàng không còn thi cốt, trở thành cô hồn lang thang giữa đất trời.
Không biết là bắt đầu từ hôm nào, Định Viễn Hầu phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Nghe bọn hạ nhân nói, Tiêu Vân Khởi sắp đón dâu.
Người cưới lần này là Nhị tiểu thư tứ phòng của Thôi gia, hôn sự định vào ngày bảy tháng chín.
Ta không thèm để ý mà lấy mồi câu cho cá ăn, lòng nghĩ thời gian trôi nhanh thật.
Mới chớp mắt mà con cá nhỏ bằng ngón tay đã lớn, dài bằng thước ngọc chặn giấy trên bàn.
Ban đêm, Tiêu Vân Khởi lâu chưa xuất hiện lại bước vào Thuỳ Hương Tạ.
Hắn chỉ nói hai câu.
“Nàng muốn thây cốt của Hạ Tây Châu sao?”
“Gả cho ta, ta sẽ trả nó cho nàng.”
Tiêu Vân Khởi là một tay thợ săn lão luyện, biết được làm sao để một kích trí mạng.
Hạ Tây Châu giống như mũi tên hữu dụng, bất kể là b ắn ra từ tay ai, bất kể là từ góc độ nào, đều sẽ trúng vào tử huyệt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-mong-ve-tay-chau/3597769/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.