Ngày mùng tám tháng chạp này, Định Viễn Hầu phủ dựng kều phát cháo ở cửa như thường lệ hàng năm.
Bởi vì sang năm phu quân ta sẽ phải đi đóng giữ ở Mạc Bắc, năm nay buổi phát cháo năm nay Hầu phủ tổ chức cực kỳ long trọng, người kéo tới cũng nhiều vô cùng.
Ta và Thế tử phu nhân bận tối mày tối mặt.
Người tới nhận cháo đều là người nghèo khổ.
Nam nữ già trẻ đều có, thường là dẫn theo cả gia đình.
Người bị cái nghèo khó khổ cực tra tấn nhiều năm, trên người đều bất giác có vẻ đờ đẫn.
Cho dù là trai tráng chính trực thì dáng người cũng có vẻ câu lũ do áp lực cuộc sống.
Bởi vậy khi một nữ nhân độc thân sống lưng thẳng tắp đột nhiên đứng trước mặt ta, ta không khỏi ngẩn người.
Nữ nhân kia đeo khăn che mặt màu đen, nét mặt thanh tú đến không ngờ.
Nàng ta nhìn thẳng vào ta: “Sao ngươi lại ở đây? Thư sinh kia đâu?”
Ta nhíu mày lại: “Ngươi là…?”
Nàng ta hừ một tiếng, im lặng tháo khăn che mặt xuống, cười như không cười:
“Tương Tư, ngươi không nhận ra ta sao?”
Ta kinh ngạc lùi lại vài bước, theo bản năng lấy tay che miệng, có vậy mới không thốt ra tiếng sợ hãi.
Trên mặt nữ nhân này đầy những vết lở loét, đáng sợ hơn chính là…
Khuôn mặt nàng ta hõm xuống, nơi vốn nên là cái mũi chỉ còn lại một cái lỗ đen đáng sợ.
Tên một căn bệnh đột nhiên nảy ra trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-mong-ve-tay-chau/3597770/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.