Tinh thần ta hoàn toàn sụp đổ.
Không muốn sống, lại không dám chết.
Trước kia ta chỉ biết sự chân thành rất hiếm gặp, không thể dễ dàng trao đi.
Ta lại không biết rằng, chân thành cũng sẽ hại chết người khác.
Tiêu Vân Khởi nói không sai, ta mới là đầu sỏ hại chết Hạ Tây Châu.
Tiêu Vân Khởi không cần cho người trói ta nữa, ta như một con rối gỗ bị cướp mất linh hồn.
Ăn cơm, uống nước, ngủ, đều phối hợp, ai đến cũng không chối từ.
Mãi đến một lần nha hoàn quá bất cẩn, liên tục đút cơm cho ta hai lần, ta no đến mức nôn ra, rốt cuộc Tiêu Vân Khởi không nhịn được nữa, giận dữ hất đổ chén cơm.
“Nàng còn muốn sống dở chết dở tới khi nào nữa? Chẳng phải chỉ là một tên thư sinh nghèo hay sao, đáng để nàng làm vậy à? Nàng và hắn mới quen nhau được bao lâu mà đã tỏ ra thâm tình đến thế này?”
“Mười lăm tuổi nàng theo ta, quen biết hai năm, liều mình dây dưa, ta nên là người trong lòng của nàng mới đúng! Ta mới là nam nhân duy nhất của nàng!”
Hắn đột nhiên túm ta lên giường, đè lên người ta, thô bạo c ởi quần áo của ta.
Ta như con thú nhỏ hấp hối, kịch liệt giãy giụa.
Tay sờ loạn lên giường, sờ đến một chiếc kẹp tóc vàng, bất chợt chộp lấy, đâm mạnh vào cổ hắn.
Tiêu Vân Khởi rít một tiếng, thình lình đẩy ta ra, giơ tay che cổ lại.
Kẹp tóc vàng run rẩy c ắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-mong-ve-tay-chau/3597768/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.