Vương Lam và Lạc My nhìn nhau không hiểu, lục hoàng tử đệ ấy lại là có ý gì khác.
Ta nghĩ, nếu tìm được cớ gì để từ chối thì tốt biết mấy, nhưng thực tế lại không hoàn hảo như vậy.
Vương Lam: "Cho ngài ấy vào đi."
Khiêm Sinh: "Vâng, mời nhị hoàng tử."
Cánh cửa vừa mở, ánh mắt của Tề Minh Vũ đã nhìn Vương Lam một cách chăm chú, sau đó thì đến lượt Lạc Mỹ.
Vương Lam và Lạc My đồng thanh: "Thỉnh an nhị hoàng tử"
Nhị hoàng tử: "Không cần đa lễ, các nàng mau ngồi đi."
Vương Lam và Lạc My không tiếp tục câu nệ mà nhanh chóng ngồi xuống, thật ra hành lễ với Tề Minh Vũ là hai người họ đang lấy lệ mà thôi, không có chút thật tâm nào.
Nhưng phận là thần tử, tốt nhất là làm tốt nghĩa vụ của bản thân, mới mong được sống an lành ở thời đại này.
Vương Lam: "Không biết hôm nay nhị hoàng tử ghé qua đây, là có điều chi?"
Tề Minh Vũ: "Không có gì quan trọng, ta là muốn đến tìm gặp hai người trò chuyện mà thôi."
Lạc My ngẫm nghĩ, giữa ba người bọn họ thì có chủ đề gì mà nói kia chứ.
Tề Minh Vũ: "Vương Lam tiểu thư, chuyện hôn sự lần trước, nàng nghĩ đến đâu rồi."
Vương Lam: "..."
Tề Minh Vũ hắn ta là nhận thức có vấn đề à, rõ ràng ta đã từ chối, hoàng thượng cũng đã phê duyệt.
Bây giờ lại chạy đến đây hỏi ta câu này, có phải là muốn làm khó nhau à.
Vương Lam tiếp tục im lặng nhìn nhị hoàng tử, nhưng tuyệt nhiên không có trả lời hắn.
Lạc My bên này có chút không kiểm soát được, liền đáp trả: "Nhị hoàng tử, ngài quên rồi sao, Vương Lam tỉ và ta đã xin được lệnh của hoàng thượng, tự do quyết định chuyện hôn sự à?"
Tề Minh Vũ: "Đúng a, ta đây cũng chỉ hỏi thôi, không phải mang ý thúc ép nàng ấy nha."
Lạc My bắt đầu tức giận, nét mặt cũng đã thay đổi, chỉ là các nàng đang đeo khăn che mặt, nên Tề Minh Vũ không hề phát hiện.
Lạc My: "Vậy à, nếu thế để ta thay tỉ ấy trả lời "không đồng ý"
Tề Minh Vũ: "Nàng nói không tính, Vương Lam nàng trả lời ta đi."
Vương Lam cảm thấy mệt mỏi với Tề Minh Vũ, nếu biết trước như đây, khi nãy đã đi cùng bọn người Hàn Nguyệt.
Vương Lam: "Ý của Lạc My cũng là ý của ta."
Tề Minh Vũ: "Nàng không hài lòng ta chỗ nào, ta có thể sửa đổi."
Lạc My nhìn hắn chăm chăm, ai da... đúng là người nổi tiếng thích mỹ nhân, vì để có được mỹ nhân, hắn ta không tiếc thay đổi bản thân. Chắc gì nói được làm được, nam nhân luôn là như vậy.
Lạc My: "Ngài đâu cần phải làm vậy."
Lục hoàng tử: "Nhị hoàng huynh, đâu cần phải làm khó Vương Lam tỉ tỉa.
Tề Minh Vũ kiên quyết: " Đệ không ở hoàng cung, chạy đến đây làm gì.
Ta chắc chắn thay đổi tất cả tật xấu, Vương Lam nàng yên tâm.
Lục hoàng tử: "Đệ đi đâu là quyền của đệ, huynh không quản được."
Tề Minh Vũ: "Tùy đệ, Vương Lam tiểu thư, nàng thấy ý ta thế nào?"
Vương Lam: "Ngài cứ sống cho bản thân, đâu cần vì một ai mà thay đổi chứ."
Lạc My: "Nhị hoàng tử, hai người chúng tôi định ra ngoài ngắm cảnh, nếu người thích có thể ở lại đây.
Tề Minh Vũ: "Ta cũng đi."
Lạc My cười trừ, cái tên này đúng cố chấp, ai mượn hắn đi theo chứ.
Vương Lam: "Nếu nhị hoàng tử cảm thấy thuận tiện, thì cùng đi thôi."
Còn đỡ hơn ở đây, không gian chật hẹp còn phải nhìn mặt hắn a.
Bên Hàn Nguyệt và Lý Tiêu Minh bên này, vừa ra dạo một vòng, thì quả nhiên như lời Vương Lam nói, đã gặp được người bí ẩn đó.
Cả một khuôn viên rộng lớn là như vậy, nhiều người như thế nhưng người mà Vương Lam không muốn gặp nhất, thì vẫn phải gặp.
Vương Lam: "Tham kiến Nam Thanh Vương."
Lạc My: "Nam Thanh Vương điện hạ"
Tề Phong: "Không cần đa lễ, nhị hoàng huynh an"
Nhị hoàng tử: "Lại gặp nhau rồi, cửu hoàng đệ."
Hàn Nguyệt kéo Vương Lam qua nói nhỏ: "Sao muội lại đi cùng nhị hoàng tử?"
Vương Lam: "Muội cũng không muốn đâu, nhưng hắn ta cứ nằng nặc đòi theo."
Lý Tiêu Minh: "Nhị hoàng tử điện hạ, không rõ tại sao ngài lại đi cùng với tiểu muội?"
Nhị hoàng tử: "Ta thích nàng ấy, đi cùng là tất nhiên.
Vương Lam bước qua khẽ nói: "Ca ca, chúng ta về trước đi, ở phủ đệ còn có ít việc."
Lý Tiêu Minh gật đầu: "Được"
Lạc My: "Muội cũng theo tỉ cùng về."
Lý Tiêu Minh: "Các vị điện hạ, hầu gia và các bạn hữu, ta xin phép hồi phủ trước, ở quân doanh còn nhiều việc cần làm"
Vương Lam và Lạc My đồng thanh: "Tiểu nữ cũng xin phép."
Thái tử: "Ừm, các người bận cứ việc về trước đi."
Lý Tiêu Minh: "Thần cáo lui"
Hàn Nguyệt thấy mấy người kia rời đi, cũng một hai muốn về, nhưng là không được, đi thế nào về lại như thế, ban đầu là đi cùng thái tử và Cảnh Nghi, hiện tại nàng phải chờ họ.
Vương Lam và Lạc My lên xe ngựa hồi phủ, trong lòng của Vương Lam chính là thoải mái, không cần phải thấy những thứ làm nàng đau lòng.
Qua lần đi dã ngoại đó, Vương Lam, Lạc My và Lãnh Hiên tập trung vào công việc được giao phó, hai tháng sau đã bắt đầu có kết quả tốt, không những giúp kinh tế trong nước, mà còn thông thương ra các nước lân cận, làm quốc khố tăng lên rất nhiều, hoàng thượng chính là hài lòng.
Nội bộ hoàng cung thời gian hai tháng qua cũng biến động không ít, thái tử vẫn ở cương vị được hoàng thượng tin tưởng, nhị hoàng tử gần đây không gặp được Vương Lam thì đi nghe ca vũ, tam hoàng tử thì khá bí ẩn, Nam Thanh Vương thì vẫn lui tới phủ tể tướng, nghe đâu tình cảm hai người cũng khá tốt.
Đợi khi hoàng thượng triệu kiến Vương Lam, thì nàng mới bắt đầu xuất hiện, nếu không dường như chẳng ai thấy được nàng.
Hoàng thượng: "Việc ta giao cho các ngươi hoàn thành rất tốt, về sau Dương Thiên Quốc đã có nền tảng vững chắc, không lo sợ thiếu thứ gì nữa.
Về quân doanh của ca ca ngươi cũng làm ta rất yên tâm, hai người các ngươi, một người lo kinh tế, một người lo quân doanh, tốt"
Vương Lam: "Hoàng thượng, tiểu nữ có một thỉnh cầu, xin người chấp thuận.
Hoàng thượng: "Nói đi, ngươi muốn điều gì."
Vương Lam và hoàng thượng nói chuyện với nhau rất lâu, lúc trở ra ai nấy đều vui vẻ tươi cười, Lạc My vừa nhìn đã biết, ai nấy cũng hài lòng với kết quả.
Lạc My và Vương Lam đi dạo ở ngự hoa viên một vòng, trùng hợp gặp Cảnh Nghi ở đó.
Cảnh Nghi: "Vương Lam tỉ, Lạc My tỉ."
Vương Lam và Lạc My: "Thỉnh an Cảnh Nghi công chúa."
Cảnh Nghi: "Hai người vào cung gặp hoàng thượng à?"
Vương Lam cười nhẹ: "Thưa công chúa, hoàng thượng triệu kiến ta về chuyện đã giao phó, hôm nay đã kết thúc, nên khen ngợi vài lời và ban cho ngân lượng."
Cảnh Nghi: "Chỉ có như vậy?"
Vương Lam: "Thật sự chỉ có như vậy, nếu công chúa không tin, có thể cho người dò hỏi.
Nếu hoàng thượng có ban thưởng gì khác, các vị thân cận cũng phải biết."
Lạc My: "Cảnh Nghi, dù sao chúng ta cũng là người thân quen, Vương Lam tỉ không hề nói dối muội."
Cảnh Nghi: "Tạm tin các tỉ, ta tự sẽ tìm hiểu."
Lạc My: "Được, tùy muội."
Vương Lam nhìn Cảnh Nghi: "Muội một thân một mình, ở trong hoàng cung rất nguy hiểm và cô đơn.
Một ngày nào đó, nếu muội muốn, có thể đến tìm bọn ta."
Cảnh Nghi không đáp cũng không từ chối, từ từ rời đi theo hướng khác, giống như không quan tâm đến những gì Vương Lam vừa nói, nhưng thật ra nàng ta là đang suy nghĩ.
Lạc My: "Tỉ nghĩ... Cảnh Nghi sẽ tìm chúng ta sao?"
Vương Lam lắc đầu: "Ta không hề chắc chắn, nhưng ta muốn mở đường cho muội ấy, về sau vẫn có nơi để về"
Lạc My: "Cũng phải."
Phủ Nam Thanh Vương
"Chủ nhân, chúng ta dự định ở lại đây bao lâu?"
Tề Phong: "Trước mắt vẫn chưa biết, ngươi cứ giúp ta chăm lo công sự ở đất phong."
"Thuộc hạ đã biết"
"Chủ nhân, việc mà hoàng thượng giao cho ba người Lãnh hầu gia đi làm, chỉ sau thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành.
Năng lực quả nhiên không tệ."
Tề Phong: "Họ tất nhiên không thể tệ."
"Chủ nhân, gần đây Hàn Nguyệt tiểu thư ít lui đến phủ tướng quân và hầu gia hơn trước kia."
Tề Phong: "Tể tướng ông ấy ắt hẳn biết nên làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]