Lục Tiểu Thanh tươi cười tiến lên phía trước, vừa dẫn đường vừa hỏi han hai người phía sau: "Không biết hai muội, dự định rèn luyện như thế nào?"
Đang bận tâm ngắm nhìn cảnh núi xanh mát trong lành, Lạc My vô tư hỏi lại: "Rèn luyện gì chứ?"
Lục Tiểu Thanh: "..."
Lạc My này, muội ấy lại bắt đầu ngơ ngẩn rồi đây, đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi a.
Vương Lam: "Muội lại ham chơi mà quên mất nhiệm vụ chính của chúng ta hay sao?
Chẳng phải chúng ta cần hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện tại khu rừng ở đây, do gia tộc giao phó!"
Ai da... ta lại quên những lời mà Vương Lam đã nói trước đó, chắc là tỉ ấy không nổi giận với ta đi.
Lạc My nhanh chóng đính chính lần nữa với Lục Tiểu Thanh, là do bản thân đến thôn làng của bọn họ, chỉ lo ham chơi, bỏ lỡ nhiệm vụ cần làm.
Lục Tiểu Thanh chân chất, không nghĩ là nàng ta đang cố tình nói đỡ, do vậy gật đầu tỏ ý thông cảm.
Không dừng lại ở đó, Lục Tiểu Thanh vẫn tiếp tục hỏi lại một lần nữa, về chuyện rèn luyện của bọn họ.
Không phải do Lục Tiểu Thanh nhiều chuyện hay có ý đồ gì khác, chỉ đơn thuần là y muốn giúp đỡ tỉ muội họ mà thôi.
Vương Lam nhìn ra được sự quan tâm không vụ lợi, hay mục đích gì ẩn giấu của Lục Tiểu Thanh, nhưng là nàng... cũng đang tìm hướng để diễn a.
Thời điểm mấu chốt này, Vương Lam đành phải đưa ra một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800881/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.