Động tác của nàng vô cùng linh hoạt, không bao lâu đã thu dọn xong, hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên ngồi nhìn có chút mộng.
Thanh Liên đem đồ vật chất gọn lên xe, hối thúc Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên nhanh chóng di chuyển.
Hàn Nguyệt: "Sao ngươi có vẻ rất gấp gáp a."
Lãnh Hiên hờ hững: "Đúng vậy, việc gì cũng nên hành động nho nhã một chút, như vậy mới có dáng vẻ của nữ tử."
Thanh Liên: "..."
Thật sự thì nàng đây chẳng muốn hối thúc họ làm gì, nhưng vì xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi hai người bọn họ lên xe, là có thể rời đi.
Mỗi ngày di chuyểm nhanh hơn một đoạn đường, thì đường về kinh thành sẽ mau chóng đến.
Hàn Nguyệt: "Ngươi sao vậy, ta hỏi lại không trả lời... mau đi thôi."
Lãnh Hiên bên này nhìn lướt qua Thanh Liên, rồi nối gót Hàn Nguyệt mà đi ra ngoài.
Hiện tại, Lãnh Hiên mới phát hiện ra một chuyện, nãy giờ cứ lo cho phía Hàn Nguyệt, còn bản thân y thì vẫn chưa thu dọn quần áo và đồ vật a.
Ta thật mau quên, Hàn Nguyệt nàng ấy có người hầu cận, ta thì chẳng có một ai.
Không biết nguyên chủ suy nghĩ thế nào? Ra bên ngoài làm việc lại đi đường xa xôi, tại sao lại không giữ một người bên cạnh, để tiện việc hầu hạ.
Thân phận là hầu gia đương triều, mà nguyên chủ có thể sống giản dị đến như vậy ư!
Tính cách thường ngày ra sao, ta cũng chưa được biết, không khéo bắt chước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800882/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.