Lãnh Hiên tươi cười, vì có người nói hộ lòng mình: "Thanh Liên nói rất đúng, trên chuyến đi này, an nguy còn chưa rõ, tiểu thư tốt nhất là kiềm chế lại đi.
Đợi sau khi về lại kinh thành, hàng hóa từ tứ phương đổ về, lúc đó... không thiếu đồ vật quý hiếm để chọn."
Hàn Nguyệt ngồi một bên uống trà suy nghĩ, hai người kia nói cũng không sai, kinh thành là chốn phồn hoa, thương gia đều sẽ tập trung đến đó buôn bán, vì vậy đồ vật nào mà không có chứ.
Bây giờ, nếu ta mua quá nhiều, thành ra lại gây bất tiện khi di chuyển, xe ngựa cũng rất nhỏ, thôi vậy, sắp đến không cần mua nhiều nữa.
Thấy tâm trạng Hàn Nguyệt như được khai thông, Lãnh Hiên vừa ý cười thầm trong lòng, cuối cùng đã đỡ được một việc rắc rối.
Không lâu sau đó, Lãnh Hiên tạm biệt Hàn Nguyệt quay về phòng mình, thay y phục chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Hôm nay đã quá mệt rồi đi, phải ngủ thật nhiều, để bù lại mới được.
Nhưng tính ra nhờ việc này, ta mới phát hiện, nguyên chủ có công lực vô cùng thâm hậu, về sau ra ngoài hành tẩu giang hồ, cũng không cần phải sợ a.
Vừa mới nhắm mắt định đi vào giấc ngủ, thì có một bóng người trong đêm đen nhảy vào từ cửa sổ, đang đứng nhìn chăm chăm vào Lãnh Hiên.
Không biết tại sao Lãnh Hiên lại có cảm giác lạnh cả sống lưng, chợt mở mắt bật dậy, thì nhìn thấy người kia a.
Bốn mắt nhìn nhau, càng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800864/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.