Chương trước
Chương sau
 

Lãnh Hiên tươi cười, vì có người nói hộ lòng mình: "Thanh Liên nói rất đúng, trên chuyến đi này, an nguy còn chưa rõ, tiểu thư tốt nhất là kiềm chế lại đi.

Đợi sau khi về lại kinh thành, hàng hóa từ tứ phương đổ về, lúc đó... không thiếu đồ vật quý hiếm để chọn."

Hàn Nguyệt ngồi một bên uống trà suy nghĩ, hai người kia nói cũng không sai, kinh thành là chốn phồn hoa, thương gia đều sẽ tập trung đến đó buôn bán, vì vậy đồ vật nào mà không có chứ.

Bây giờ, nếu ta mua quá nhiều, thành ra lại gây bất tiện khi di chuyển, xe ngựa cũng rất nhỏ, thôi vậy, sắp đến không cần mua nhiều nữa.

Thấy tâm trạng Hàn Nguyệt như được khai thông, Lãnh Hiên vừa ý cười thầm trong lòng, cuối cùng đã đỡ được một việc rắc rối.

Không lâu sau đó, Lãnh Hiên tạm biệt Hàn Nguyệt quay về phòng mình, thay y phục chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Hôm nay đã quá mệt rồi đi, phải ngủ thật nhiều, để bù lại mới được.

Nhưng tính ra nhờ việc này, ta mới phát hiện, nguyên chủ có công lực vô cùng thâm hậu, về sau ra ngoài hành tẩu giang hồ, cũng không cần phải sợ a.

Vừa mới nhắm mắt định đi vào giấc ngủ, thì có một bóng người trong đêm đen nhảy vào từ cửa sổ, đang đứng nhìn chăm chăm vào Lãnh Hiên.

Không biết tại sao Lãnh Hiên lại có cảm giác lạnh cả sống lưng, chợt mở mắt bật dậy, thì nhìn thấy người kia a.

Bốn mắt nhìn nhau, càng nhìn càng thấy không ổn, Lãnh Hiên hoang mang nhìn ra phía cửa sổ rồi nhìn đến cửa chính, dấy lên suy ngẫm, không biết nên đánh hắn ta hay là mình gọi người vào, còn không thì... tự mình chạy ra ngoài?

Lãnh Hiên quan sát người trước mặt, vẫn chưa có dấu hiệu di chuyển hay làm ra hành động gì, nên thấy vô cùng khó hiểu: "Ngươi... ngươi đến là có việc gì, ai sai bảo ngươi đến đây?"

Tên hắc y nhân kia vội gỡ khăn che mặt ra, quỳ xuống đất: "Chủ nhân, là thuộc hạ không đúng, chưa có lệnh của ngài đã tự ý hành động.

Nhưng là tình hình khi đó thật sự khá nguy hiểm, vì vậy thuộc hạ đành phải ra tay."

Lãnh Hiên mới đầu hơi hoang mang, hắn ta không phải là tên cầm đầu đánh ngã bọn người kia khi ở trên phố sao?

Nhưng sau đó, Lãnh Hiên suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được. Chắc chắn là thuộc hạ của nguyên chủ, nhìn cách nói chuyện vừa rồi, có thể trước đó nguyên chủ đã yêu cầu hắn ta đi theo phía sau, âm thầm bảo vệ.

Chỉ là chuyện trước kia của nguyên chủ, ta thật sự không nhớ rõ, kí ức luôn ẩn hiện mơ hồ, thân phận thói quen hay tính cách đều không nhớ, người này... tất nhiên ta cũng không biết tên, cùng chức vị hay nắm giữ việc gì.

Lãnh Hiên dùng bộ dáng thiếu gia nhà họ Lãnh của mình trước kia, mà thể hiện một bộ thâm trầm khó đoán, trước tên hắc y nhân: "Ta... làm sao biết ngươi là người của ta a, có gì để chứng minh."

"..."

Không phải chứ, chủ nhân bây giờ diễn quá sâu đi, ngay cả ta, chủ nhân cũng quên được sao!

Tuy hơi bất ngờ, nhưng tên hắc y nhân vẫn tôn trọng Lãnh Hiên, dâng lên miếng lệnh bài có khắc chữ Lãnh trên đó.

Lãnh Hiên nhận lấy xem qua nhíu mày ghét bỏ, ta thật sự không phải có ý chê bai gì đâu... người ở thời không này dùng những cách đơn giản như vậy để xác định thân phận, chắc chắn là độ chính xác không được đảm bảo.



Bởi lẽ đó, trường hợp dùng lệnh bài giả mạo xảy ra rất thường xuyên, vừa nghĩ đến, Lãnh Hiên cảm thấy bất lực mà lắc đầu.

Thôi đi, cách này thì cách này vậy, trước sau cùng đều là nguy hiểm, cứ tin vào trực giác của ta một lần, hơn nữa nếu hắn có ý hại ta, thì trước đó trên đường phố, cũng không cần phí sức đối phó mấy tên hắc y nhân kia làm gì.

Lãnh Hiên di chuyển đến bàn, ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc trà uống để thanh mát cổ họng a.

Sau đó, quay lại nhìn tên hắc y nhân tự xưng thuộc hạ này hỏi tên của y.

"..."

Hắc y nhân bất ngờ, nhưng chốc lát sau đã dần hiểu ra, chủ nhân ngài ấy có gì đó không đúng, nhìn cử chỉ và biểu cảm cũng không hề giống nói dối... chẳng lẽ ngài ấy, bị mất trí nhớ ư...

Quan sát biểu cảm của hắc y nhân, Lãnh Hiên đoán được hắn đang nghĩ gì, liền công khai cho hắn biết sự thật, khi bước ra khỏi Bạch Cốc, y đã có tình trạng như hiện nay...

Sẵn tiện có người thân cận tìm đến, Lãnh Hiên hỏi thêm vài chuyện về nguyên chủ. Lấy đó làm nền tảng củng cố vài phần kí ức nha.

Hắc y nhân tự biết được tình huống của chủ nhân có chút nguy hiểm, vì vậy sau này mỗi đêm sẽ lựa thời cơ thích hợp mà đến gặp chủ nhân, thông cáo tin tức và kể ra những kí ức trước kia.

Có như thế, sau này Lãnh Hiên về lại kinh thành, sẽ không bị những người khác nghi ngờ thân phận.

Thấy trời đã dần về khuya, Lãnh Hiên bực tức đuổi người về, để y được nghỉ ngơi, có gì ngày mai quay lại nói tiếp đi.

Hắc y nhân nhanh chóng biến mất, không để lại bất kỳ dấu tích cho thấy có người xuất hiện qua.

Binh lính bên ngoài vẫn chăm chỉ canh gác không hề hay biết gì, do đó Lãnh Hiên cho rằng bọn người của Trần tướng quân công lực quá thấp, không đáng tin cậy a.

Không bằng một góc của tên thuộc hạ vừa thu nhận của ta nga, hiện tại ta có thể yên tâm phần nào, ít ra cũng biết được có khá nhiều người bảo vệ ta, bớt được không ít việc, vô cùng thoải mái.

Phòng của Hàn Nguyệt bên này cũng đã thu xếp ổn thỏa đâu vào đấy, hai vị cô nương đã chuẩn bị đi ngủ.

Trải qua chuyện hôm nay, Hàn Nguyệt vẫn còn chưa hết bất an, bây giờ nàng còn mong bản thân có thể mau chóng về lại kinh thành, sẽ an toàn hơn.

Ngoài ra, nàng có chút không vui nha, cái tên Lãnh Hiên kia lại được kế thừa võ công cao cường từ nguyên chủ, vậy còn ta... không có nổi một kĩ năng tự vệ, haiz... về sau phải dựa vào y thôi.

Bây giờ nghỉ ngơi trước cái đã, ngày mai còn phải đi một đoạn đường rất dài.

Một buổi sáng bình yên lại bắt đầu, Lạc My và Vương Lam cùng hai phu thê Lục gia đã ăn buổi sáng bằng màn thầu, sau đó bốn người nhanh chóng lên núi.

Trên đường ngoài thôn, bọn họ cũng gặp được không ít thôn dân, nhưng đại khái chỉ là chào hỏi xã giao mà thôi.

Bởi vì trong thôn này, gia cảnh vợ chồng Lục gia không thuộc dạng khá giả, do vậy, luôn bị người trong thôn xem nhẹ.

Trong đó, không ít thôn dân hỏi đến chuyện, hôm nay Phương đại tẩu cũng đi cùng với bọn họ lên núi.

Ánh mắt dè bỉu không hề che giấu, phu thê Lục gia vốn tính cách hiền hòa, dù bị khinh thường chê bai thế nào, bọn họ đều vui vẻ cười cho qua chuyện.



Nhưng đối với Lạc My và Vương Lam mà nói, nếu như... không nói cho ra lẽ thì cũng thể hiện thái độ khó chịu, chính vì thường ngày phu thê họ quá thiện lương, khó tránh khỏi bị người người ức hiếp.

Lạc My và Vương Lam không e dè mà nhìn lại bọn người kia, với thái độ lạnh nhạt, sau đó trực tiếp bỏ đi, đối với bọn họ để có thể kiềm chế tốt bản thân không đi mắng người, thì nên tránh xa những người xấu xa này ra.

Mặt khác, đây vốn dĩ là nơi sinh sống xưa nay của phu thê Lục Tiểu Thanh, nếu vô tình gây nên rắc rối cho hai người họ, thì thật không đáng.

Biết hai người Vương Lam không vui, đã đi về phía trước, phu thê Lục Tiểu Thanh nói thêm vài câu với mấy vị thôn dân, thì nhanh chóng theo sau.

Lên đến chân núi, bọn họ mới đuổi kịp hai người Vương Lam, Lục Tiểu Thanh hào hứng chạy đến bên cạnh hai người kia, vui tươi nói đỡ cho thôn dân, rằng bọn họ chỉ có chút soi mói chuyện người khác mà thôi, thật chất không phải người xấu gì.

Vương Lam gật đầu, Lạc My cười nhẹ nói: "Là do Lục đại ca và đại tẩu đây, bản tính hướng thiện, nếu là ai khác, liệu có thể để bọn họ muốn nói gì thì nói."

Phương đại tẩu: "Bọn ta sống cùng một thôn, sớm tối gặp nhau, làm quá lên... sẽ rất khó hòa hợp với thôn dân ở đây."

Lục Tiểu Thanh: "Phải đó, phải đó, bọn ta hiểu được ý tốt của bọn muội, không muốn nhìn chúng ta bị chê cười cùng khinh bỉ.

Nhưng có một số việc trong nhân sinh này, đều sẽ không như ta mong muốn.

Vui vẻ bước qua lời nói người đời, sống tốt là được."

Vương Lam: "Lục đại ca nói không sai, chỉ cần sống lương thiện, người tốt sẽ gặp chuyện may mắn."

Lạc My mặc dù còn có chút bực tức, nhưng nghe mọi người nói xong, cơn giận cũng dần tiêu tan.

Kế đó, cả bốn người nhanh chân đi đến nơi cũ để hái táo, bốn người hái đầy cả bốn sọt tre, mới ngừng lại nghỉ ngơi, tranh thủ ăn luôn bữa trưa mà Phương đại tẩu đã chuẩn bị trước đó.

Tuy chỉ là bánh bao nhân rau, có thêm ít thịt, nhưng bọn họ đã cảm thấy rất ngon rồi.

Vào lúc này, Lạc My chợt cảm thấy, từ khi xuyên qua đến giờ chỉ có mấy ngày, mà mình đã có thể thích nghi được cuộc sống dân dã này rồi a.

Nghĩ đến bọn người Thiên Nhi và Hàn Nguyệt biết đến chuyện này, chắc chắn là không tin đâu...

Vương Lam nhìn thấy Lạc My hết cười lại cười, bộ dáng rất vui vẻ, đắc ý... thì chín phần là đang suy tưởng chuyện gì vui vẻ đây. Nàng lắc đầu, tập trung vào việc ăn uống của mình.

Lục Tiểu Thanh sau khi ăn xong, thì tìm đến chỗ hôm trước đốn củi, để lấy thêm một ít củi đem bán.

Ba người còn lại bắt đầu đi xung quanh đó, Vương Lam và Lạc My muốn đi sâu vào bên trong nhưng không có can đảm, nên đành đi trở ra, lúc vừa định quay đi, thì Vương Lam phát hiện trên đất rụng đầy hạt dẻ.

Lo sợ mình nhìn nhầm, Vương Lam kéo Lạc My lại cùng mình xác nhận, Lạc My xem qua cũng khẳng định là hạt dẻ a.

Cả hai vui vẻ gọi Phương đại tẩu qua đến cùng nhau nhặt hạt dẻ, chốc lát sau bọn họ đã thu gom sạch sẽ.

Phương Mạn: "Quả này có thể ăn được sao, nhìn nó có vẻ khá cứng, hai muội lấy nhiều như vậy để làm gì?"

Lạc My nhét đầy một túi vải mà Phương đại tẩu đeo trên người: "Đại tẩu, người không biết đó thôi, cái này ở chỗ muội gọi là hạt dẻ, rang lên ăn rất ngon nha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.