Chương trước
Chương sau
Một mình đánh bay cả tên cầm đầu, ba tên kia thấy thế cùng nhau xông lên, kết quả không khá hơn là bao.

Bốn tên áo đen bí ẩn cảm thấy hiện tại rơi vào yếu thế, trở nên kiêng dè rất nhiều, đối mặt nhìn nhau, có ý định tẩu thoát.

Không để cho bọn họ được như ý nguyện, Lãnh Hiên nhanh chóng tiến lên ra chiêu dẹp gọn bọn họ: "Nói đi, là ai sai bảo các người đến đây."

Bốn người im lặng, không ai muốn lên tiếng trả lời, lúc này Hàn Nguyệt đứng kế bên, sau khi bình tĩnh trở lại trước một màn kinh điển vừa rồi của Lãnh Hiên, cũng bắt đầu chất vấn bọn người kia.

Hàn Nguyệt thể hiện bộ dáng vốn có của một vị đại tiểu thư, nhìn bọn họ: "Không nói sao?

Chắc không phải là các người bị ép uống gì đó hoặc là bị uy hiếp, còn không là vì tiền tài chức tước?"

Bốn người kia: "..."

Lãnh Hiên thở dài: "Tiểu thư đây, ta xin ngươi được không!

Bớt suy diễn đến những chuyện giống như trong phim đó đi.

Bọn họ như vậy, nhìn giống bị miễn cưỡng hay sao?

Tất nhiên là hết lòng trung thành với chủ rồi đi."

Hàn Nguyệt khoanh tay gật gù đồng ý: "A... ngài nói cũng rất có lý, thời đại này không phải đang rất thịnh hành xu hướng này sao!"

Bốn người đứng dựa vào nhau đang cầm cự không nổi nữa, còn phải nghe hai người này nói chuyện phím. Nhưng từ ngữ của bọn họ nói cũng rất là lạ tai, cái gì mà trong phim, thời đại, rồi cái gì xu... xu hướng gì đó ... có chắc hai người họ đi ra từ kinh thành hay không đây?

Hàn Nguyệt nhíu mày: "Trung thành với chủ cũng rất tốt, đều là anh hùng, khí khái hơn người.

Ta nói này vị đại ca kia, khuyên ngươi một câu, tốt nhất ngươi nên nói ra thì hơn, không thì... sau này chúng ta cũng tự tra ra được."

Ý của Hàn Nguyệt chính là đến lúc đó, bọn người này cũng trở nên vô dụng, chi bằng bây giờ cung cấp một chút thông tin, có phải hợp lý hơn.

Lãnh Hiên cười nhẹ: "Bọn họ không nói không sao.

Tính ra thì... số người biết chúng ta đi đến Bạch Cốc chỉ đếm trên đầu ngón tay, đợi về đến kinh thành, tra rõ đầu đuôi là được."

Quyết định xong, không cần dây dưa nhiều lời, Lãnh Hiên dứt khoát đánh ngã bọn hắc y nhân, nhằm đem người về từ từ tra hỏi sau.

Hàn Nguyệt: "Oa... thật không ngờ, từ bao giờ mà ngài lại lợi hại như vậy a?"

Lãnh Hiên: "Không phải ta lợi hại, mà nguyên chủ lợi hại, chuyện ta biết võ công... chúng ta cũng không nên cho Trần tướng quân hay."

Phòng trường hợp nguy hiểm, đây sẽ là át chủ bài để phòng thân, lòng người chính là thứ khó đoán nhất.

Hàn Nguyệt cứ xoay vòng Lãnh Hiên nhìn khắp người y, ánh mắt tỏa ra niềm hâm mộ vô cùng.

Lãnh Hiên lắc đầu, đành bó tay với cô bạn thân này, rõ ràng là hâm mộ nguyên chủ, chứ không phải ta a.

Nói ra thì... nguyên chủ quả nhiên có thân thủ tốt như vậy, đây chính là lý do y không cần phải có cận vệ theo hầu ư.

Chỉ là... y không cần, nhưng ta rất cần a, bình thường không có gì làm, ta chẳng muốn phí sức vào những chuyện như thế này a.

Có nhiều người đứng ra bảo vệ, thì bớt đi được khối việc, cũng may là trong tình huống nguy hiểm, sự bảo vệ tiềm thức bất ngờ trỗi dậy, nếu không... ta và Hàn Nguyệt chắc chắn là gặp rắc rối lớn.

Vốn nghĩ bọn người kia đã thật sự bất tỉnh, nhưng không ngờ tên hắc y nhân cầm đầu lại gian xảo, ra chiêu tất sát hướng về Hàn Nguyệt.



Đây rõ ràng là chọn người yếu để ra tay nha, Lãnh Hiên nhanh tay bắt được ám khí, nhưng tay cũng đã bị thương.

Lãnh Hiên nhíu mày trong đau đớn, đối với một vị thiếu gia cao quý từ nhỏ, thì Lãnh Hiên chưa từng bị thương bao giờ. Hiện tại xem như là một trải nghiệm, tuy tay đang khá đau, nhưng Lãnh Hiên cố kiềm nén cơn đau lại.

Được nước lấn tới, tên hắc y nhân kia tấn công lần nữa, nhưng đột ngột hắn đứng im phăng phắc.

Hàn Nguyệt thắc mắc, chạy đến đẩy hắn một cái, miệng la mắng hắn không ngừng, hắn thấy nàng yếu ớt nên cố tình dọa nạt đây mà, đột nhiên hắn ngã xuống bất tỉnh.

Phía sau hắn vậy mà lại có một người lạ mặt xuất hiện, Hàn Nguyệt hoảng sợ, vội lao lên người Lãnh Hiên đu lên...

"..."

Lãnh Hiên khó chịu quát lên: "Đang làm cái gì vậy, mau xuống đi."

Hàn Nguyệt luôn miệng nói không, nhất định đeo bám trên người Lãnh Hiên, cho nên y cũng đành bất lực mặc kệ.

Mắt thấy phía sau kéo theo một đám người nữa, bọn người trước mặt này nhanh chóng phi thân biến mất.

Khi đám người Trần tướng quân chạy đến, tình hình trước mắt chính là Hàn Nguyệt vẫn đu trên người Lãnh Hiên, dưới đất thì có bốn tên áo đen đang nằm.

Hắn ta nhìn qua, có chút nhíu mày bất lực, nhưng biểu cảm đó đã bị Lãnh Hiên phát hiện.

Trần tướng quân: "Hai vị không sao chứ?"

Lãnh Hiên: "Không sao!

Đa tạ Trần tướng quân quan tâm.

Tiểu thư, cô nương xuống khỏi người ta đi, viện binh đến rồi."

Hàn Nguyệt tuột người xuống đất, vô tư mỉm cười với bọn người Trần tướng quân, làm nàng sợ hết cả hồn. Bọn người vừa nãy là ai, đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất không dấu vết.

Với thân thủ đáng sợ như thế, thì muốn làm gì thì làm, đi đâu cũng không trở ngại, ta cảm thấy, ta thật nhỏ bé, thật yếu mềm, cảm giác thời không này thật nguy hiểm, làm cách nào để sinh tồn?

Trần tướng quân bên này cười gượng gạo, nói gì đi nữa, bọn họ cũng là người cổ đại, nhìn thấy hai người họ nam nữ tiếp xúc không hề giữ phép tắc, thì có chút bất mãn.

Lãnh Hiên nghiêm nghị: "Các người đừng nghĩ nhiều, tiểu thư đây chỉ là hoảng sợ quá độ, nên có chút hành động vượt phép tắc mà thôi, các ngươi đừng để ý.

Đúng rồi, Trần tướng quân, ngươi đem bọn người này quay về khách trọ, nhốt lại đi, ta sẽ tự mình tra vấn sau."

Trần tướng quân nghe đến việc Lãnh Hiên muốn đem người về, sau đó tiếp tục tra hỏi, thì trong lòng không yên tâm, nhưng bề ngoài vẫn tuân lệnh hành sự.

Trần tướng quân: "Không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, bọn người hắc y nhân này là do ai đánh bại?"

Hàn Nguyệt nhìn bọn người kia bị trói lại mà suy ngẫm: "Trần tướng quân, ta nói ngài biết, bọn người này, võ công không tệ.

Ngoài ra còn biết bọn ta đã từng đi Bạch Cốc, chuyến đi lần này không có bao nhiêu người nắm rõ...

Trần tướng quân, theo ngài nghĩ, thì đối phương có thể là ai?"

Trong lời nói thể hiện sự xin ý kiến, nhưng lại là giống hỏi ngược lại hắn nhiều hơn.



Khiến cho Trần tướng quân không khỏi giật mình: "Ta... làm sao có thể rõ ràng được đây.

Hai vị đợi ta điều tra ra, sẽ ngay lập tức thông cáo đến đáp án."

Hàn Nguyệt mỉm cười nhẹ, gật đầu, thể hiện nàng chờ đợi câu trả lời từ Trần tướng quân nha.

Trần tướng quân vẫn không chịu từ bỏ ý nghĩ, ai là người hạ được cả bốn người nằm rũ rượi, liền nhắc lại câu hỏi.

Lãnh Hiên cười như không cười, ra vẻ hiểu được tất cả mà nói với hắn rằng, trong lúc nguy cấp, là do bản thân y xuất chiêu đánh trả.

Hàn Nguyệt ngạc nhiên, giật tay áo Lãnh Hiên, như nhắc nhở y, Lãnh Hiên vỗ vỗ lên vai nàng, ý bảo yên tâm, y tự biết cân nhắc.

Trần tướng quân lúc này mới có thể cảm nhận được, thân thủ của Lãnh Hiên không thể xem thường.

Chuyện vừa xảy ra, ta nên báo cáo lại chủ nhân, sau đó xin chỉ thị thì hơn.

Chờ bọn người Trần tướng quân thu dọn tàn cuộc sạch sẽ, Hàn Nguyệt cũng bắt tay vào thu dọn các đồ vật, mà mình cùng Lãnh Hiên làm rơi rớt trên mặt đường.

Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn Lãnh Hiên chằm chằm, giơ lên tất cả những thứ bị hư hại đưa cho y xem.

Lãnh Hiên cười bất lực, thở dài: Ta sẽ mua lại tất cả vào ngài mai cho tiểu thư, có được không?"

Hàn Nguyệt: "Như vậy thì tốt, đi thôi về khách trọ, bổn tiểu thư đang rất mệt."

Trần tướng quân và binh lính hộ tống phía sau, hai người Hàn Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện phía trước, còn về họ nói những gì... thì Trần tướng quân có muốn nghe cũng không nghe được.

Hàn Nguyệt: "Ngài nhớ đó, tất cả các vật dụng không thiếu một món nào, và cũng không được sai màu, sai mẫu, sai...

Lãnh Hiên: "Đừng nói nữa, ngày mai dẫn tiểu thư đi cùng, muốn mua gì cứ mua."

Hàn Nguyệt rất hài lòng, vui vẻ mà sải bước về lại khách trọ, Lãnh Hiên nhìn mà không biết nói gì hơn, nữ nhân a, dù ở thời đại nào đi nữa, son phấn, quần áo đều yêu thích.

Thời điểm hai người về đến khách trọ cũng đã không còn sớm nữa, Thanh Liên đi qua đi lại, bất an vô cùng, vừa trông thấy hai người bọn họ, đã mừng đến rơi nước mắt.

Nàng chạy đến nhìn kĩ tiểu thư nhà mình từ trên xuống dưới, nàng e sợ... nếu có vấn đề gì, thì lão gia sẽ không để yên cho nàng, rất may mắn là tiểu thư bình an quay về.

Hàn Nguyệt vỗ vỗ vai Thanh Liên, trấn an trái tim đang run lên vì lo lắng của cô nàng, sau đó ra hiệu bảo Thanh Liên và Lãnh Hiên mang hết số đồ vật vừa mua trên phố kia, trở về phòng cùng mình.

Tuy có một số thứ đã rơi đến mức hư hại, nhưng vẫn còn xài tốt a, có điều... Lãnh Hiên hứa mua đền bù cho nàng, thì tất nhiên nàng phải lấy rồi nha.

Thanh Liên chạy nhanh đến mang theo vật dụng đi theo phía sau Hàn Nguyệt, còn Lãnh Hiên vẫn còn đang nói vài chuyện với Trần tướng quân.

Đại khái là hôm nay có người khả nghi ý định không tốt, đe dọa đến an toàn của hai người họ, cho nên, y yêu cầu Trần tướng quân đêm nay sắp xếp thêm người canh gác phía ngoài, như vậy y mới có thể an tâm mà đi ngủ.

Ngoài ra, y còn cố tình nhắc khéo về bốn tên hắc y nhân kia, không được để họ gặp nguy hiểm, bởi vì y phải tra hỏi kĩ càng bọn người đó.

Nói xong, Lãnh Hiên cũng nhanh chân trở lên lầu hai của của khách trọ, nơi hướng đến là phòng của Hàn Nguyệt.

Trần tướng quân bên dưới có chút mệt mỏi a, tiếp theo phải xử lý bốn tên kia như thế nào mới thỏa đáng đây.

Trên phòng của Hàn Nguyệt, Thanh Liên đang bận rộn sắp xếp lại tất cả đồ vật mà tiểu thư mới mua mang về, tâm tình có chút phức tạp.

Thanh Liên: "Tiểu thư, người có thể đừng mua nhiều vật dụng nữa hay không?

Đường về kinh còn một đoạn đường, chúng ta mỗi ngày đều chất thêm đồ vật, e là lúc thu dọn sẽ tốn nhiều công sức."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.