Vương Lam thắc mắc: "Ở đây mọi người không biết cách ăn nó thật sao?"
Phương Mạn lắc đầu: "Thôn dân đi lên núi bao nhiêu năm nay, đều không đem nó về, vì vị của nó không ngon."
Vương Lam cười nhẹ: "Vậy à, khi trở về nhà, muội sẽ làm cho hai người ăn thử."
Phương Mạn và Lạc My vô cùng tán thành, sống ở thôn làng bao nhiêu năm, nàng chưa lần nào đi xa khỏi vùng, Phương Mạn cũng rất thích thú về những món ăn nơi khác, chỉ là nàng không có dịp đi ra ngoài tiếp xúc.
Gần đây, nhà có thêm hai người Lạc My và Vương Lam, cho nên cuộc sống nhàm chán của phu thê họ đã có nhiều màu sắc hơn trước, thật mong thời gian tốt đẹp này có thể kéo dài.
Lúc bọn họ trở về chỗ nghỉ ngơi, Lục Tiểu Thanh cũng đã đốn được kha khá củi, giống như hôm trước, Lục Tiểu Thanh yêu cầu dẫn mọi người cùng về lại nhà.
Y biết rằng, nữ nhân bọn họ không thể chịu cực quá độ, nếu không, sẽ dễ bị suy nhược cơ thể a.
Bốn người cười nói không ngớt trở về lại nhà, đang vào giờ trưa, người trong thôn hầu như đều ở tại nhà tránh nắng.
Do vậy, bốn người bọn họ cũng thong thả bước đi, mà không sợ có nhiều người làm phiền.
Về đến nhà, Phương Mạn chịu trách nhiệm lựa táo và chất vào sọt tre, để ba người kia đi lên trấn trên bán, như ngày hôm trước.
Vương Lam cùng Lạc My theo Lục Tiểu Thanh làm chuồng gà a, hai con gà bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800863/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.