Tối hôm đó, Cao Nhất Thành cùng Diệp Vĩ Luân đến quán rượu uống vài ly, còn có bà chủ quán đích thân ra tiếp, vậy mà anh lại chẳng thèm ngó ngàng đến.
Bà chủ rót rượu, đôi môi khép hờ, ánh mắt điêu tình đầy quyến rũ, bàn tay trắng nõn nà đưa lên chạm vào gương mặt anh, lướt bên chiếc hàm góc cạnh sắc sảo đến đứt tay: “Anh Cao hôm nay có chuyện không vui phải không? Hay là để em giúp anh thư giản, có được không?”
Anh lạnh lùng cao ngạo hất tay cô ta ra, ánh mắt ẩn chứa sát khí và sự mất kiên nhẫn, trầm giọng: “Cút!”
Nụ cười trên môi của bà chủ chợt tắt, sửa soạn lại váy áo, bị tổn thương lòng tự trọng mà giậm chân bỏ đi.
“Này, cậu bị gì vậy? Bình thường đâu thấy cậu như vậy?” Diệp Vĩ Luân nghĩ nghĩ gì đó, cười nhạt trêu chọc: “Quả nhiên, Hồ Tuyên trở về rồi nên cho dù có nhìn thấy mẫu đơn cậu cũng cảm thấy không vừa mắt.”
“Câm miệng chó của cậu lại! Mắt của cậu có vấn đề đúng không? Nhìn cô ta ra mẫu đơn cũng hay thật.” Cao Nhất Thành bực tức nói, khuôn mặt không hề che giấu sự khinh bỉ.
“Ha! Được, được, xem như là tôi sai, so sánh cô ta với Hồ Tuyên đúng là quá khập khiễng, một trời nột vực. Hồ Tuyên trong lòng cậu là nhất.” Diệp Vĩ Luân nâng ly rượu lên, anh ta cho rằng anh đang rơi vào lưới tình nên mới trở nên như vậy, không hề nghi ngờ gì.
Cho đến khi Cao Nhất Thành lườm anh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400073/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.