Bên trong một căn phòng lạnh lẽo có một cô gái nhỏ đang nằm co ro dưới sàn nhà, cũng không biết là cô đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, ngay cả chiếc váy của ngày hôm qua vậy mà vẫn còn chưa thay ra, đã khô từ lâu.
“Cạch!”
tiếng mở cửa vang lên nhưng Tiểu Nguyệt dường như không nghe thấy, hơi thở có chút nặng nề, dường như là đã bị sốt.
Hồ Tuyên chậm rãi bước đến, vì nằm trên sàn nhà nên tiếng bước chân càng lúc càng rõ, càng lúc càng đến gần khiến cho Tiểu Nguyệt giật mình, cô chậm rãi mở mắt, vừa ngẩng đầu lên.
“Chát!”
“Đồ đê tiện!” Cô ta bực tức mắng cô còn chửi cô là đồ đê tiện, đồng thời nắm lấy tóc cô, kéo cô đứng dậy: “Tao còn cho rằng mày là một kẻ ngốc không đáng để tao tốn công tốn sức, vậy mà không ngờ mày lại phá hỏng kế hoạch của tao, còn khiến tao xém bị Nhất Thành hiểu lầm. Hôm nay… tao sẽ không tha cho mày đâu, tao phải để cho mày biết sợ là gì.”
Tiểu Nguyệt vùng vẫy, cô muốn đẩy cô ta ra nhưng sức lực bây giờ của cô lại không đủ: “Á! Buông tôi ra! Buông ra!”
“Chát!”
“Còn dám hét?”
“Đồ xấu xa, cô… cô là đồ xấu xa!”
“Chát!”
“Mày nói lại lần nữa xem?”
Tiểu Nguyệt vốn dĩ là một cô gái mỏng manh, yếu đuối nhưng đứng trước kẻ xấu cô lại không chịu khuất phục, cô cắn chặt môi, không để cho bản thân rơi nước mắt mặc dù bị đánh đau đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400072/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.