Gần nửa đêm, Cao Nhất Thành trở về biệt thự, anh loạng choạng bước lên lầu.
“Nhất Thành, anh về rồi!”
Anh ngẩng đầu, chợt có cảm giác quen thuộc nhưng gương mặt này lại không phải là thứ anh đang mong chờ, cô ta không phải là Tiểu Nguyệt.
Thì ra, từ lâu anh đã quen với sự hiện diện của cô, quen với việc cô chờ đợi anh,mừng rỡ khi thắng anh trở về.
Anh nhàn nhạt nói: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được, em muốn đợi anh về.” Hồ Tuyên bước đến, cô ta ôm lấy eo anh: “Em còn tưởng anh vẫn còn giận em, sẽ không quay về.”
Cô ta lại quay về dáng vẻ ban đầu, dịu dàng, ngọt ngào và mỏng manh, khiến bất kì người đàn ông nào cũng không thể từ chối.
Nhất Thành không nói gì, có chút trầm mặc, ngoảnh mặt nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín, là phòng của Tiểu Nguyệt.
…
Đêm đó, anh ngủ lại phòng của Hồ Tuyên, anh tưởng rằng đây sẽ là khoảnh khắc bình yên nhất từ trước đến nay nhưng không hiểu sao anh lại chẳng thể chợp mắt, mùi hương này khiến anh khó chịu, vòng tay này khiến anh cảm thấy xa lạ, khó chịu đến mức không thể thở nổi.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay Hồ Tuyên ra khỏi người mình, lén lút ra khỏi phòng.
Nhưng cánh cửa vừa đóng lại thì cô ta đã thức, nhẹ nhàng đi theo sau anh, không ngờ anh lại vào phòng của Tiểu Nguyệt.
Cô ta siết chặt tay, trong lòng dậy sóng, cô ta biết, anh đối với người vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400074/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.