Mãi đến khi trường học nghỉ hè, tôi mới có thể đến cửa hàng phụ giúp một tay.
Đang trong kỳ nghỉ, cửa hàng còn bận rộn hơn, người ra kẻ vào không ngớt.
Tôi liếc mắt đã thấy mấy người phụ nữ vừa bước vào ăn mặc không tầm thường, chắc chắn là người giàu có.
Tôi nhiệt tình tiến lên chào hỏi, học theo cách chào hỏi của người Quảng Châu: “Người đẹp, muốn xem quần áo gì, cửa hàng đều có nhé.”
Mấy người phụ nữ bị tôi chọc cho cười không ngớt, vui vẻ chọn lựa quần áo.
Vừa quay người, họ đã đụng mặt dì Đổng.
Tôi vội vàng nháy mắt với dì Đổng, mấy con cá này là cá lớn, phải xẻ thịt một bữa thật ngon!
Nhưng dì Đổng dừng tay, mấy người phụ nữ cũng dừng tiếng cười đùa.
Người phụ nữ mặc bộ vest ở giữa lên tiếng trước: “Cô Lâm? Sao cô lại ở đây? Sa sút thế, lưu lạc đến mức phải đi bán quần áo à!”
Mấy người bên cạnh cũng hùa theo cười châm chọc, nghe thật chói tai.
Nhất thời tôi không biết mình nên làm gì, lúng túng chà sát tay.
Dì Đổng hiếm khi thay đổi sắc mặt, vẻ lúng túng không thể che giấu trên mặt, nhưng dì ấy vẫn bình tĩnh nói: “Lâu rồi không gặp, hôm nay đến mua quần áo mới à? Có cần tôi giới thiệu không?”
Lại một tràng cười lớn: “Được thôi, vậy thì làm phiền cô Lâm phục vụ chúng tôi vậy!”
Dì Đổng vẫy tay với tôi, bảo tôi đi tiếp những khách hàng khác.
Tôi mất tập trung suốt, thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ.
Mấy người phụ nữ đó chọn suốt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-hoa-tue-nham/5212407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.