Chuyến tàu từ thành phố của chúng tôi đến Quảng Châu mất 20 tiếng.
Tôi ngồi trong toa xe chật ních người, có chút sợ hãi.
Trong toa xe có một mùi khó tả, lẫn với mùi mì ăn liền, mùi thuốc lá, mùi chân thối.
Buổi tối, dì Đổng bảo tôi nằm sấp trong lòng dì ấy.
Dì ấy cởi áo khoác đắp lên người tôi, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che lấy tai tôi, không để tiếng ồn ào trong toa xe làm tôi khó chịu.
Không hiểu sao, tôi đột nhiên cảm thấy rất an tâm, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trưa hôm sau, chúng tôi đã đến Quảng Châu.
Áo sơ mi hoa, quần ống loe, giày cao gót khắp các con phố, đây là một nơi hoàn toàn khác với thành phố của chúng tôi.
Tôi giống như một cô gái quê mùa mới lên thành phố, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Dì Đổng thấy tôi tò mò, không vội đi lấy hàng, mà dẫn tôi đi dạo một vòng Quảng Châu.
Chúng tôi ăn những món ăn vặt đặc sắc, cảm nhận nét quyến rũ và văn hóa độc đáo của thành phố này.
Hai bên bờ Châu Giang, là những tòa nhà cao tầng san sát nhau.
Chúng tôi đứng bên bờ sông, nhìn thành phố Quảng Châu thể hiện tốc độ phát triển của công nghệ, dì Đổng tắm mình trong ánh nắng, kiêu hãnh ngẩng cao cằm: “Tiểu Hòa, chúng ta sẽ mở chi nhánh, chi nhánh của chúng ta nhất định sẽ mở ở đây, Quảng Châu, ta sẽ không để mi phải chờ lâu đâu.”
Tôi kiên định gật đầu, bởi vì tôi biết những gì dì Đổng nói đều sẽ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-hoa-tue-nham/5212406/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.