Dưới sự bảo vệ của dì Đổng, tôi đã thuận lợi học hết cấp hai, cấp ba, và thi đậu vào trường đại học mà tôi hằng mơ ước.
Tôi chọn học đại học tại Quảng Châu, học quản trị kinh doanh.
Ngày tôi báo danh nhập học, chi nhánh “Thời Hòa Tuế Nhẫm” cũng chính thức khai trương tại Quảng Châu.
Cửa hàng đã nhập thêm nhiều thương hiệu thời trang đang thịnh hành.
“Thương hiệu Tam Dương” ở Nội Mông, “thương hiệu Hồi Lực” ở Thượng Hải, v.v., công việc kinh doanh của dì Đổng mở rộng với tốc độ đáng kinh ngạc.
Dì ấy đã vươn tới một tầm cao mới.
Bạn bè và người thân lần lượt nối lại tình xưa, trong chiếc điện thoại di động không còn cuộc gọi nào không thể gọi được.
Khác biệt là, lần này không ai gọi dì ấy là “cô Lâm” nữa, mà ai cũng tôn kính gọi một tiếng “bà chủ Đổng.”
Dì Đổng cuối cùng cũng tìm thấy manh mối về việc Lâm Thị bị hãm hại, cũng đã có khả năng đối đầu với kẻ thù.
Dì ấy kháng cáo, yêu cầu điều tra lại vụ án của công ty thực phẩm Lâm Thị năm đó.
Nửa năm sau, cha và cậu của Lâm Nhẫm đã trở về nhà an toàn.
Cuộc sống dường như bỗng chốc rơi vào một hũ mật, ngọt ngào đến mức tôi cứ ngỡ mình đang mơ.
Chỉ là sự ngọt ngào này, gần như đã rút cạn sức lực của dì Đổng.
—
Dì Đổng giống như một sợi dây đàn kéo căng, đột nhiên chùng xuống, cả người lập tức suy sụp.
Tôi nghe tin dì Đổng ngã bệnh, ngày hôm sau đã từ trường học chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-hoa-tue-nham/5212408/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.