Hoắc Vân Tương tiễn Phó Tây Châu và cảnh sát Vương, nhìn thấy bộ quần áo thể thao ở góc ghế sofa, anh cầm lên nhìn qua.
“Đây là của ai thế?”
Bộ quần áo vừa rộng vừa dài, rõ ràng là áo khoác của đàn ông.
“Lúc cô Nam trở về đã mặc ở trên người.” Quản gia nhỏ giọng nói.
Hoắc Vân Tương quay đầu nhìn thoáng qua ông ta: “Cầm xuống đi.”
Vẻ mặt quản gia khó xử: “Cậu ba, hôm qua mới giặt hỏng một chiếc áo khoác, bây giờ lại bảo người ta làm hỏng nữa, tôi không tiện giải thích với cô Nam.”
Người ta mặc về một chiếc, bọn họ làm hỏng một chiếc, quần áo này trêu chọc ai cơ chứ?
“Cất đi, không cần đưa cho cô ấy.”
Hoắc Vân Tương ném áo cho quản gia, cất bước từ ban công đi đến đình viện.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh Nam Kiều. Loading...
“Bọn họ đang gấp rút điều tra, chỉ cần tìm ra được hung thủ chân chính giết hại Mạnh Yên thì có thể rửa sạch hiềm nghi cho em.”
“Bây giờ người bên ngoài đều nói tôi là hung thủ, anh không sợ… Tôi thật sự là hung thủ đó à?” Nam Kiều cười hỏi.
“Một số truyền thông cố ý dẫn dắt dư luận, người đời lại kiểu bảo sao hay vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là ý kiến của đám đông chính là đúng.” Hoắc Vân Tương nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm mà dịu dàng: “Nhưng tôi tin tưởng em không phải là hung thủ.”
“Cảm ơn anh.”
Nam Kiều vừa nói xong thì điện thoại vang lên âm báo.
Cô vội vàng mở ra xem, là mấy tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794574/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.