Nụ cười mong chờ trên mặt Nam Kiều dần dần biến mất. 
“Anh Hoắc, anh đừng đùa nữa.” 
Hoắc Vân Tương nhìn thấy cô không tin, anh vươn tay trái của mình ra, tháo chiếc nhẫn bảo thạch màu xanh lam trên ngón trỏ xuống. 
“Đây là nhẫn đính ước, là tín vật chấp chưởng nhà họ Hoắc.” 
Nam Kiều nhìn thoáng qua bảo thạch trên nhẫn, độ tinh khiết rất cao, chắc hẳn là rất đắt. 
“Ừm, rất đẹp.” 
Hoắc Vân Tương yên lặng nhìn đôi mắt trong suốt của cô gái, gằn từng chữ một. 
“Nếu như em nhận lấy nó, em chính là bà Hoắc của tôi, em sẽ nhanh chóng có được tài phú trăm tỷ.” 
Bà nội nói rất đúng, cho dù không thích con người của anh thì cũng có thể thích tiền của anh. Loading... 
May mắn anh có tiền. 
Nam Kiều trừng to mắt, nhìn gương mặt thâm trầm của người đàn ông, lại nhìn chiếc nhẫn có giá trị liên thành trên tay anh. 
Sau đó vẻ mặt phức tạp đưa tay cầm nhẫn. 
Hoắc Vân Tương nhìn thấy cô nhận lấy, giữa lông mày mang theo ý cười. 
Thế nhưng một giây sau, cô gái kia lại cầm tay của anh, một lần nữa đeo lại cho anh. 
“Anh Hoắc, thứ quý giá như thế, anh đừng tùy tiện đưa loạn.” 
Hoắc Vân Tương bất đắc dĩ nhìn Nam Kiều lại một lần nữa từ chối, anh có lòng tốt nhắc nhở. 
“Không phải em muốn tìm công việc kiếm nhiều tiền trong thời gian nhanh nhất có thể ư, tôi nghĩ… Trên đời này chỉ sợ không có nghề nào so với việc làm bà Hoắc, để em kiếm tiền nhanh như vậy đâu.” 
“Tôi biết, nhưng tôi không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794575/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.