Không rõ có phải là lại giật mình hay không, mà Diệp Khai hỏi xong rồi ngay lập tức xoay người nhảy khỏi cây. Còn không quên gỡ phi đao xuống.
“Ngươi sao lại đến đây?”
Phó Hồng Tuyết chậm rãi đi qua, đứng ở trước mặt y.
“… Ta đi tiểu.”
Diệp Khai mở to mắt, lại nốc một ngụm rượu, sau đó ném cái bình cho hắn:
“Uống không?”
Phó Hồng Tuyết cười cười, bắt lấy, cũng uống một hơi, vẫn không chịu buông tha y:
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“… câu hỏi gì?”
Diệp Khai hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lấy lại thái độ thường ngày, quyết định giả ngu.
Y cũng không định hkỏi, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.
“Cái tâm nguyện không thể nói cho sư phụ ngươi biết kia, có thể nói cho ta biết không?”
Phó Hồng Tuyết lại một lần nữa đưa trả lại cho y, vẫn rất khoan thai, nhưng hắn chấp nhất với vấn đề này.
Diệp Khai đảo cặp mắt, rốt cuộc bất đắc dĩ, đơn giản quay lưng về phía hắn:
“Không nói, chỉ là ta không muốn gì. Nếu không nói, là do có cái gì không thể nói.”
Y ngửa đầu, lại hung hăng nốc một ngụm rượu. Bởi vì uống vội quá, rượu chảy thành một dòng nhỏ, lấp lánh ánh trăng, thấm đầy y phục của y.
Sau đó một khắc, y bỗng nhiên nói:
“… Không thì, ta đem tâm nguyện kia tặng cho ngươi đi. Như vậy, ngươi có thể có thêm một cái nguyện vọng.”
Chỉ vì những lời này, y bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tro-lai/1959180/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.