Ăn cơm xong, Diệp Khai vét bát rồi đứng dậy, hứng thú kéo tay Phó Hồng Tuyết chuẩn bị đi cứu người. Động tác nhanh đến mức xém nữa kéo ngã Phó Hồng Tuyết.
“—— còn chưa rửa chén!” Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ nói.
“Ai nha, trở về rồi rửa!” Diệp Khai chẳng hề để ý.
“… Trở về thối.”
Phó Hồng Tuyết kiên định xoay người đi dọn bàn, thuận tiện phân phó:
“Ngồi đó, đừng động!”
“—— không được, để ta!”
Mắt thấy không rửa chén là không được đi, Diệp Khai lập tức thay đổi sách lược, đoạt hết chén bát trên tay Phó Hồng Tuyết rồi chui vào phòng bếp. Y cũng không quên tay của Phó Hồng Tuyết vẫn đang bị thương.
Múc một gáo nước đầy từ lu ra, thuận tiện còn chỉ chỉ về phía sau:
“Ngươi ngồi chờ ta, sẽ xong nhanh thôi.”
Phó Hồng Tuyết nhìn bóng lưng của y, trên mặt hiện nụ cười, ngoan ngoãn lui vào phòng khách ngồi xuống.
Diệp Khai nhanh nhẹn rửa sạch chén bát rồi rửa tay, lại còn theo bản năng chùi chùi tay vào vạt áo trước.
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ mà thở dài, rút từ trong ngực áo ra một chiếc khăn trắng tinh, kéo tay y lại, lau khô từ tay đến cả tóc mai dính nước của y:
“Ngươi vội vã đi cứu người vậy—— đã nghĩ xem, sẽ cứu như thế nào chưa?”
Vị “Thiếu hiệp” nổi tiếng giang hồ này, kỳ thật trong cuộc sống có rất nhiều thói quen nhỏ, đều làm người ta dở khóc dở cười. Có đôi khi Phó Hồng Tuyết thật sự sẽ nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tro-lai/1959186/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.