Sau khi trở về, Diệp Khai cởi nón, rất kì lạ mà giành chui vào phòng bếp trước.
Ở bên trong chưa bao lâu, y lại chạy ra ngoài, chỉ kịp ném một câu cho Phó Hồng Tuyết:
“Ta đi mua thức ăn trở về nấu cơm.”
Sau đó cũng không quay đầu lại chạy mất.
Phó Hồng Tuyết bình tĩnh nhìn bóng lưng của y bay nhanh chạy xa, lại ngẩng đầu nhìn trời tính tính thời gian, làm tất cả mấy động tác đó rồi hắn mới đi đến trước bàn ngồi xuống, cười lắc lắc đầu.
Hắn tự nhiên biết Diệp Khai đang trốn tránh cái gì. Cho nên hắn không đi tìm y, cũng không hỏi y.
Chắc chắn là Diệp Khai đã bị hắn doạ đến choáng váng, sau khi y nghĩ lại, chạy trốn là điều tất nhiên.
Chính là nhớ tới tay nghề xuống bếp của Diệp Khai—— Phó Hồng Tuyết đành hít một hơi thật sâu.
Hiện tại đang là giữa trưa, lại còn phải chờ Diệp Khai vừa bỏ chạy đi “Mua thức ăn” trở về… Không biết bọn họ có đủ tiền để trả tiền cơm trưa hôm nay không?
Phó Hồng Tuyết chậm rãi đi đến bên giường, kéo ngăn tủ bên giường lấy ra một đống đậu phộng, hạch đào, hạt thông đường…
Diệp Khai y như sóc, thích tích trữ thức ăn trong nhà. Đương nhiên mấy cái “đồ ăn” này cũng không phải gạo thóc hay cái gì nấu được, mà chỉ có đồ để nhá chơi thôi.
Cho nên tạm thời có thể dùng mấy thứ này lót dạ, dù sao cũng chỉ có mấy thứ này.
Phó Hồng Tuyết đối với các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tro-lai/1959182/chuong-15-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.