Diệp Khai cứ như vậy ngủ một giấc trên cỏ, chờ sau khi tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Phó Hồng Tuyết an tĩnh ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy y tỉnh, liền nắm nắm tay, lại còn cười cười
Y mở miệng vừa định nói chuyện, Phó Hồng Tuyết đã giành trước một bước:
“Ta đã làm hẳn hai chỗ ngủ trong sơn động. Giữa trưa ta bắt được hai con thỏ hoang, nướng rồi mà không thể tìm được Thái sư phụ, cho nên theo lời ngươi, gói rồi bỏ vào sơn động. Mới vừa rồi ta trở về nhìn nhìn… Thái sư phụ không có ở bên trong, nhưng mà con thỏ cũng không thấy.”
Diệp Khai giật mình, sau đó bật cười lên, chống mặt đất chậm rãi ngồi dậy.
“Lão đầu tử này… Tuổi đã cao như vậy mà vẫn như tiểu hài tử, quá biệt nữu đi.”
Phó Hồng Tuyết lại không đáp lời y, chỉ nói tiếp:
“Ta còn bắt được một con nai, nướng chín rồi, giấu trong đống tro tàn kìa —— ngươi có muốn ăn hay không?”
Diệp Khai nháy mắt mấy cái, có vẻ muốn nói lại thôi.
Phó Hồng Tuyết ngồi dậy, một bàn tay chống người hơi nghiêng qua, dùng giọng dỗ hài tử với y:
“Ta biết không có gia vị để nướng thịt, nên hiện nay, chúng ta chỉ có thể ăn thế này.”
Lúc có điều kiện, Diệp Khai kỳ thật rất kén chọn. Nhưng nếu không có điều kiện, y lại có thể thực tùy tiện. Dưới loại tình hình này, Phó Hồng Tuyết kỳ thật hận không thể dùng hết khả năng để chiều chuộng y, thật sự áy náy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tro-lai/1959167/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.