Sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, Phó Hồng Tuyết đã mở mắt ra. Chim chóc như chỉ cần chờ mặt trời ló dạng là rộn rã ồn ào khắp một khoảng trời, hắn mới vỗ nhẹ nhẹ Diệp Khai còn đang dính cứng vào hắn:
“Sáng rồi, chúng ta đi tìm thứ gì ăn.”
Diệp Khai nhấp nháy hàng mi, nửa ngày mới chậm rãi mở ra, ánh mắt còn có chút mông lung, khàn khàn đáp một tiếng.
Phó Hồng Tuyết vươn tay thăm dò độ ấm trên trán y, lại lo lắng mà nghiêng đầu dùng môi hôn lên một cái, thử thử, xác nhận không có nóng thêm mới hỏi tiếp:
“Có đói bụng không?”
“Không đói bụng, khát.”
Phó Hồng Tuyết xoay người cầm một ống trúc sạch sẽ đang được che lại bởi một tán lá, đút cho y uống chút nước tối qua hắn mới ra suối lấy:
“Không đói bụng cũng phải ăn một chút gì… Trên người của ngươi còn bị thương. Đến đây đi, ta cõng ngươi đi ra ngoài tìm thức ăn.”
Sau khi nói xong, một tay đỡ lấy vai y, ngồi xuống ý bảo y bám lên vai mình.
Diệp Khai mơ hồ nửa ngày, rốt cuộc mới thanh tỉnh. Giật mình, lại nở nụ cười, ngược lại trêu chọc nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn:
“Một mình ngươi đi ra ngoài đi, ta ở chỗ này chờ … Ngươi còn sợ ta bỏ đi sao?”
Vết thương của y kỳ thật vừa động liền đau, y chỉ muốn ngồi một chỗ.
“Bỏ ngươi lại một mình, ta lo lắng.”
Phó Hồng Tuyết lại dị thường cố chấp, cũng không quay đầu lại. Chẳng những ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tro-lai/1959170/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.