"Almira, cô làm tôi quá thất vọng."
Hiểu Tinh, tôi rất thất vọng về em. Câu nói này nghe quen tai thật đấy. Bình thường thì bạn bạn tôi tôi, khi xảy ra chuyện mấy người quý tộc kia vẫn lựa chọn tin người cùng họ quen biết lâu hơn. Kể cả người hoàng tử James.
Chuyện đương nhiên thôi, có gì để tức giận đâu?
Hiểu Tinh cuộn mình lại, ngồi vào một góc. Cô nhớ nhà, nhớ đám người bạn thân. Dù cô có làm gì họ vẫn tin cô. Hiện tại, ở đất nước xa lạ, một lời giải thích người hoàng tộc cũng không cho đã trực tiếp gán tội danh cô. Quá độc tài.
Ánh sáng nhỏ bé chiếu vào trong căn phòng, hắt lên gương mặt nhỏ bé của cô gái nhỏ. Nước mắt cô chảy dài. Dụi dụi lên vạt áo lau đi.
Phải mạnh mẽ lên, không thể khóc.
Hiểu Tinh tự nhủ với bản thân. Cô ấm ức, cô mệt mỏi. Mi mắt nặng trĩu, dần dần lịm đi.
Bên này, Tô Tình đi qua đi lại giữa căn nhà. Thương Vũ nhìn thôi cũng chóng mặt, lên tiếng.
"Cậu đừng đi nữa. Từ từ ngồi xuống nghĩ cách."
"Tinh nhi đáng thương của mình sắp bị lạnh chết rồi cậu còn kêu mình bình tĩnh. Bình tĩnh cái đầu cậu."
Hiểu Tinh không có gia thế, không có quyền lực chống lưng. Người ta sẽ mặc sức dày vò, chà đạp chẳng kiêng dè.
Tô Tình sống được ở bên Anh quốc lâu như vậy chẳng phải do bản lĩnh cô ấy làm người ta sợ. Cái họ sợ là thế lực sau lưng chống đỡ cho cô ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578471/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.