Phó Duật đứng lên, lấy ra một vật nhỏ, hướng người kia hỏi.
"Thím ba, nhận ra món đồ này chứ ạ?"
Bà ta trông thấy vật kia không khỏi giật mình, song vẫn cố trấn tĩnh, mỉm cười đáp.
"Vật này là gì thế?"
"Thím không biết thật sao?"
"Thím sao biết được chứ."
Phó Duật cười một tiếng, đôi lông mày nhướn lên.
"Vậy tờ giấy này hẳn nhận ra chứ nhỉ? Dù sao cũng có chữ ký của thím đó."
Hắn lôi tờ giấy từ trong túi áo ra đưa trước mặt bà ta cùng chú ba.
"Đây... đây không phải chữ ký của thím..."
"Thím có cần con mang đi giám định chữ ký không?"
"Không... Không cần.. Là của thím? Thì sao?"
Phó Duật phát tiếng cười trầm thấp. Không nặng không nhẹ.
"Người đưa cho con tờ giấy này bảo thím ký cho cậu ta tờ giấy này với điều kiện cậu ta sẽ bỏ thuốc ngủ vào trong ly cà phê của cậu chủ."
Bà ta tái mặt. Cho tiền để tên đó cao chạy xa bay rồi tại sao vẫn để bị bắt? Mà tên nhóc này ở nước ngoài sao rõ tình hình trong nước như thế chứ?
"Tên đó nói dối, không có chứng cứ."
"Vậy sao?"
Hắn cũng biết bà ta sẽ không thừa nhận nên đã chuẩn bị sẵn. Đưa ra một chiếc usb.
"Cái này chắc sẽ đủ bằng chứng buộc tội thím nhỉ?"
Tinh Nguyệt nhìn món đồ của Phó Duật đưa ra. Hẳn là Phó Hoành đưa cho nhỉ? Một người ở nước ngoài suốt 25 năm qua làm sao có thể tìm được mấy thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578472/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.