Năm năm trước, cô giả chết rời đi, lợi dụng quan hệ của Trình Phi ở cục cảnh sát tìm được một xác nữ không biết tên làm thế thân, tạo hiện trường giả nổ tung bỏ mình ngay trước mặt Bạc Lương.
Cô cho là như vậy là có thể che dấu thân phận của mình, tiếp tục sống, không bao giờ ... có bất kỳ dây dưa với người kia nữa.
Nhưng thì ra. . .
Người cố ý bỏ qua chỉ là mình mà thôi.
Người vẫn không dám nói ra cũng chỉ là mình mà thôi.
Cố Vãn ơi Cố Vãn, rốt cuộc mày đã làm gì vậy. . .
"Còn có một số việc, tôi nghĩ có lẽ cô cũng nên cùng tôi đi xem."
Cố Vãn có chút thẫn thờ, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả nhận thức của cô điên đảo chỉ trong một đêm.
Thứ cô đã từng tin là thật, thì ra đều là giả, mà những thứ bản thân cô cho là chưa từng để ý, thì ra là đã sớm nhập sâu vào xương cốt.
Ngồi lên xe đi theo Trợ lý đến Viện kiểm sát.
Cố Vãn có chút mông lung.
"Làm gì vậy?" Ngừng một chút, chợt vội vàng nói: "Có phải tới gặp Bạc Lương không, chúng ta có thể gặp Bạc Lương sao?"
"Cô đừng gấp, chỉ là muốn cô biết chân tướng sự thật thôi."
Nói xong, Trợ lý xếp cô ngồi ở trước cửa sổ thủy tinh trong một căn phòng, cô còn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không bao lâu, một người đi vào bên trong căn phòng cách vách, chính là Bạc Lương.
Cố Vãn vội vàng muốn lên tiếng gọi anh, nhưng cho dù cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499499/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.