Cố Vãn chợt ngẩng đầu không thể tin nhìn Bạc Lương, gần như cho là đối phương biết mình đi ra ngoài làm cái gì, vội vàng lắc đầu: "Không. . .không."
Nhưng Bạc Lương nói xong câu đó lại không có động tĩnh gì.
Toàn bộ phòng khách có vẻ dị thường quỷ dị, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, nhưng Cố Vãn biết từ đầu đến giờ Bạc Lương vẫn nhìn mình chằm chằm.
Cô căng thẳng đến mức không biết nên để tay ở đâu.
Cô luôn luôn sợ Bạc Lương, càng sợ Bạc Lương tức giận, huống chi là phát hiện cô chột dạ.
Một lúc lâu sau, lúc phòng tuyến trong lòng cô gần như sắp sụp đổ, Bạc Lương mới nhàn nhạt mở miệng: "Được, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi, tối nay anh không về."
Nói xong anh lấy quần áo tính rời đi, Cố Vãn lại luống cuống: "Tối nay anh không về?"
Không phải là mỗi đêm anh đều về ngủ sao?
Không phải anh nói không nhìn thấy mình, anh sẽ không đi sao?
Hôm nay lại thế nào?
"Không về, công ty gặp chút chuyện phiền phức. Đúng rồi, phòng làm việc có đồ quan trọng, bất kỳ ai cũng không được phép vào, em trông chừng cho kỹ."
Bạc Lương lạnh lùng mở miệng.
Cố Vãn ngơ ngác gật đầu, nhìn Bạc Lương rời đi, chờ thật lâu sau, đuổi người giúp việc ra ngoài mới rón rén lẻn vào phòng làm việc.
Mà chiếc Bentley của Bạc Lương đang dừng ở góc bí ẩn bên ngoài biệt thự.
Trợ lý cầm laptop, nội dung phía trên chính là camera trong thư phòng truyền tới, video Cố Vãn cong lưng lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499498/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.