Edit: V.O
Chân Trình Phi mãi mãi là một vết sẹo trong lòng mình.
Nếu ban đầu anh ấy không tới cứu mình, chân này cũng sẽ không tàn, anh ấy vẫn là một cảnh sát ưu tú, cũng sẽ không giống như bây giờ, ngay cả làm việc tay chân cũng không ai chịu thuê anh!
"Nghĩ gì thế?"
"Không có gì!"
Nghe câu hỏi của người đàn ông, Cố Vãn vội vàng lắc đầu.
Cô rất ít khi lộ ra cảm xúc buồn bã trước mặt Trình Phi.
Cô biết cho dù là anh không nói, nhưng đáy lòng vẫn rất để bụng, dù sao ai cũng không muốn thấy mình trở thành một người tàn tật, bị người kỳ thị, cho nên Cố Vãn vẫn rất kiềm chế tâm tình của mình, chưa bao giờ dám nói rõ!
"Trình Phi..."
"Hả?"
Chợt Cố Vãn kêu anh một tiếng, Trình Phi thuận thế quay đầu nhìn qua cô.
Nhất thời Cố Vãn lại không biết nên nói thế nào.
Thật vất vả bọn họ mới tích đủ tiền định cư ở Kinh Thành, nhưng bây giờ lại phải đi sao, mình thật không biết nên mở miệng thế nào.
Cô ngồi trên xe, suy nghĩ, Trình Phi vẫn ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn chờ cô mở miệng.
Vẫn như năm năm trước, người đàn ông này vẫn nâng mình trong lòng bàn tay.
/ Quảng cáo
Cô thở dài, vươn tay từ từ tháo trang sức trên mặt mình, kéo lông mi giả cường điệu, cũng lau sạch sẽ son môi đỏ như máu, lộ ra khuôn mặt vốn trắng nõn. Dáng vẻ bây giờ đã có hơi không giống Cố Vãn trước kia, trước kia cô hận chết khuôn mặt tương tự Cố Thanh này, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499481/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.