Edit: V.O
Bạc Lương nghĩ đến đó, lòng lại dâng lên phiền não, kéo cánh tay trên cổ tay xuống.
"Cút ra ngoài!"
Dường như cô gái có chút không vừa ý, bĩu môi, cười nói: "Thật ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đàn ông từ chối tôi, tiên sinh, anh khiến tôi nhớ anh. Vậy hẹn gặp lại."
Cô nháy mắt mấy cái, cười nói, đi theo Cầm tỷ ra ngoài.
Trước khi đi, chợt Bạc Lương mở miệng.
"Cô tên là gì?"
Cô gái quay đầu, nhìn anh, chậm rãi cử động môi: "Phi Vãn, Kiều Phi Vãn."
Nói xong nhướng mày cười một tiếng, xoay người rời đi.
"Phi Vãn? Kiều Phi Vãn."
Bạc Lương lẩm nhẩm cái tên này, cái tên này luẩn quẩn một vòng trong miệng, giễu cợt cười khổ.
Không phải Vãn Vãn của anh, ngay cả tên cũng nói không phải là Cố Vãn!
Bạc Lương à Bạc Lương, mày thật sự đã trúng độc của người nọ rồi.
Chậm rãi đứng dậy, vẫy tay với Hàn Thiểu Vũ: "Mình đi trước, mình đã đưa quà kết hôn qua, tự cậu xem đi. Có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại."
"Aiz!"
/ Quảng cáo
Hàn Thiểu Vũ ngạc nhiên nhìn anh, nhưng thấy vẻ mặt thất vọng trên mặt người đàn ông cũng không có ý định bóc vết sẹo của anh.
Vốn tưởng tìm người tương tự sẽ có thể xóa đi vết thương trong lòng người bạn này, nhưng không nghĩ tới, cũng uổng công vô ích.
Có lẽ, vết sẹo Cố Vãn này vĩnh viễn sẽ không thể xóa được.
Cô gái vừa ra khỏi cửa, sắc mặt đã chìm xuống, dieendaanleequuydoon – V.O, dường nhưng mặt nạ vừa rồi đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499480/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.